Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2017] Vào cuối năm 2015, tôi đã bị bắt và giam giữ trong một trại tạm giam. Trưởng Phòng 610 và Trưởng phòng an ninh nội địa đã thẩm vấn tôi vì hai lý do: lý do thứ nhất là để buộc tôi thừa nhận tôi đã phân phát các tài liệu giảng thanh chân tướng. Họ cũng muốn tôi nói rằng tôi sẽ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Miễn là tôi hợp tác, họ sẽ thả tôi về nhà. Còn không, tôi sẽ bị kết án từ ba đến bốn năm tù giam.

Mỗi lần họ thẩm vấn tôi, tôi chỉ nói với họ sự thật và phơi bày việc Đảng Cộng sản Trung Quốc thu hoạch tạng của các học viên Pháp Luân Công để kiếm lời. Tôi cũng nói với họ về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Từ ngày tôi bị bắt, tôi đã hành xử theo các nguyên lý mà Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Công) đã dạy chúng ta. Tôi không hợp tác với cảnh sát, không ký tên vào bất kỳ văn bản gì hoặc cung cấp bất kỳ thông tin nào về bản thân. Đồng thời, tôi hướng nội để nhận ra các chấp trước và sơ hở của mình.

Tôi đã cầu Sư phụ giúp tôi bảo trì chính niệm: “Tôi là một đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chỉ đi theo an bài của Ngài và không chấp nhận bất cứ an bài nào khác. Tôi giải thể đám hắc thủ lạn quỷ của cựu thế lực và thanh trừ tà linh Cộng sản cùng mọi nhân tố xấu trong các không gian khác đang khống chế cảnh sát và nhân viên Phòng 610 bức hại các học viên Pháp Luân Công.”

Tôi nhận thấy rằng ngay cả khi tôi có sơ hở, Sư phụ vẫn an bài để tôi cải thiện việc học Pháp và tu luyện tâm tính của mình. Tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc và không theo các an bài của cựu thế lực.

Hàng ngày, tôi đắm mình trong chính niệm, ghi nhớ Pháp, và hướng nội. Khi nhìn thấy các tù nhân cãi nhau, tôi nhận ra tâm tranh đấu. Khi nghe những người khác nói về thu nhập của họ và những gì họ đã mua sắm trước khi họ bị bắt giam, tôi thấy chấp trước vào lợi ích cá nhân của mình.

Vào dịp Tết Nguyên đán, mọi người đều nhớ nhà và khóc. Tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi biết đó là vì chấp trước vào tình của tôi. Tôi phải loại bỏ nó! Bên cạnh đó, tôi cũng muốn tìm một chỗ tốt hơn, một nơi đất trống để phơi quần áo của mình. Tôi lập tức nhận ra mong muốn đó là ích kỷ. Vì vậy, tôi đã cố gắng buông bỏ các chấp trước của tôi từng chút một. Nguyện vọng của tôi là triển hiện toàn diện sự từ bi của Pháp Luân Công với tất cả mọi người trong trại tạm giam.

Cứu thêm nhiều người

Tôi bị bắt giữ vào ngày 16 tháng 12 năm 2015. ĐCSTQ phân chỉ tiêu cho các đồn cảnh sát trong một năm phải bắt giữ được một số lượng người nhất định. Các sỹ quan sẽ không được nhận tiền thưởng nếu họ không đạt được chỉ tiêu vào cuối năm. Những người ở trại tạm giam đã bị bắt giữ vì đủ loại lý do. Tôi không quan tâm tại sao họ lại ở đây. Đối với tôi, tất cả họ đều đến để nghe chân tướng về Pháp Luân Công.

Một nữ doanh nhân người nhỏ nhắn đến từ tỉnh Chiết Giang tính tình rất tốt. Cô ấy bị bắt vì đã bán một số loại thuốc trên mạng. Khi tôi cho cô biết sự thật và đề nghị cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô nói một người bạn của cô cũng đã giúp cô, nhưng cô không rõ lý do tại sao cô nên thoái Đảng.

Cô hỏi tôi một số câu hỏi cơ bản, và tôi đã cho cô biết chân tướng đằng sau vụ tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn và tại sao cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân lại bức hại Pháp Luân Công. Tôi cũng nói với cô rằng thoái xuất khỏi ĐCSTQ chính là một hành động tự cứu mình.

Những tù nhân khác cũng nghe được những gì tôi nói với cô ấy. Cuối cùng, tôi nói: “Không tốt đẹp gì khi chị phải vào đây, nơi địa ngục chốn trần gian này. Nhưng chị đã gặp tôi, một học viên Pháp Luân Công, và đã có thể minh bạch chân tướng. Điều đó có nghĩa là chị sẽ có một tương lai tươi sáng khi ĐCSTQ sụp đổ. Đây là một ví dụ về việc gặp hung hóa cát.”

Bất cứ ai minh chân tướng đều cảm kích và cảm ơn tôi. Một số tù nhân đã nói: “Chị đã phải chịu khổ để cứu chúng tôi. Khi nào thì chị được phóng thích?”. Tôi mỉm cười và trả lời: “Khi tất cả mọi người ở đây thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi sẽ về nhà.”

Một trưởng buồng giam đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi nghe tôi giảng thanh chân tướng. Nhưng theo thời gian bà lại lặp lại tuyên truyền của ĐCSTQ. Thật may mắn là nữ doanh nhân đến từ Chiết Giang nói với tôi rằng cô ấy sẽ nói chuyện với bà về việc này. Người nữ doanh nhân đã trả lời từng câu, từng câu của vị trưởng buồng giam và cuối cùng, vị đó không còn nói được gì thêm.

Tôi tin rằng nữ doanh nhân này đã hoàn toàn minh bạch chân tướng. Khi cô ấy được thả khỏi trại tạm giam, tôi nghĩ, cô sẽ là một nhân tố sống đi quảng bá sự thật về Pháp Luân Công và sẽ cho người nhà và bạn bè của cô biết về chân tướng của cuộc bức hại.

Một chủ sòng bạc cũng bị bắt và giam cùng tôi. Sau khi tôi giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô đã nhờ tôi dạy cô các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm. Cô nhớ rất tốt và nói: “Những bài thơ của Sư phụ Pháp Luân Công thật tuyệt! ĐCSTQ chắc chắn sẽ sụp đổ”. Trong vòng nửa tháng cô đã được thả ra. Tôi tin rằng cô ấy đã hiểu làm thế nào để trở thành một người tốt.

Cuối năm đó, rất nhiều người bị bắt và trại giam chật kín người. Khi không có đủ giường, nhiều người đã phải ngủ trên sàn. Mỗi buồng giam có sức chứa 20 tù nhân, nhưng thời điểm đó đều phải chứa hơn 30 người. Tuy nhiên, sau khi họ minh chân tướng, người này rồi đến người kia lần lượt được thả ra. Rất nhiều người nói rằng họ sẽ tu luyện Pháp Luân Công sau khi họ được trả tự do.

Phủ nhận bức hại của cựu thế lực

Sau khi bị tạm giam gần sáu tháng, tôi bị đưa ra tòa. Trên đường đi tới tòa án, tôi ngồi với một tù nhân nam trong xe cảnh sát. Tôi đã nói với ông ấy về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và ông đồng ý. Tôi cũng khuyên ông ghi nhớ: “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Pháp Luân Công là tốt!”. Ông hứa sẽ luôn ghi nhớ điều này.

Tại tòa án, họ bảo tôi đợi trong một phòng giam nhỏ. Tôi phát chính niệm và nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ”

(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Ngay lúc đó, vị thẩm phán tới hỏi tôi: “Chị nhận tội rồi à?” tôi nói: “Tôi tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi vô tội. Tôi không phạm tội nào hết.”

Trong phiên xét xử, vị thẩm phán hỏi tôi: “Bà đã bị kết án hai năm tù giam trong trại lao động vào năm 2001. Tại sao bà lại tiếp tục tu luyện môn này?” Tôi trả lời: “Tôi từng luôn bị bệnh trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, sau đó, tất cả các bệnh tật của tôi đều khỏi cả.”

“Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt và quan tâm đến người khác. Lý Đông Sinh, cựu trưởng Phòng 610 và Chu Vĩnh Khang, bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật đều đã bị tống giam. Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo. Xin đừng biến mình như một vật tế thần cho cuộc bức hại Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân nữa.”

Mặc cho thẩm phán nhiều lần ngắt lời tôi, tôi vẫn tiếp tục: “Tôi hy vọng rằng các vị sẽ đứng ở vị trí khách quan và đưa ra phán quyết công bằng. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều nhớ “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Pháp Luân Công là tốt!” và lựa chọn một tương lai tươi đẹp cho bản thân và gia đình của mình.”

Khi tôi nói xong, cả khán phòng trở nên yên lặng. Cuối cùng vị thẩm phán nói: “Xin mời công tố viên kết án.” Vị công tố viên nói: “Tôi sẽ không đưa ra bản án.” Ông ấy nói câu đó hai lần. Khi vị công tố viên này xét xử tôi, tôi đã giảng chân tướng cho ông. Mặc dù ông không thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng thể hiện của ông tại tòa minh chứng rằng ông đã minh bạch chân tướng. Tôi thấy mừng cho ông, thêm một sinh mệnh được đắc cứu.

Tám ngày sau, tôi lại bị đưa đến tòa án. Nhưng thái độ của công tố viên đã thay đổi, và ông đã nói gì đó vu khống Pháp Luân Công. Lần ấy họ không để cho tôi phát biểu. Bản án mà tôi sẽ bị kết án hai năm tù giam được tuyên một năm sau khi tôi bị tạm giam. Tôi đã kháng cáo lên Tòa án Trung cấp. Ba tháng sau, hai nhân viên từ Tòa án Trung cấp tới và hỏi tôi một số câu hỏi. Vào thời điểm ấy, tôi đã viết một bản biện hộ về những cáo buộc của họ đối với tôi. Tôi không phạm bất kể tội gì và yêu cầu được phóng thích dựa trên cơ sở là tôi vô tội.

Trong khoảng thời gian này, tôi không cảm thấy chán nản vì bị kết án hai năm tù. Tôi biết đó chỉ là huyễn tượng, không thật. Tôi đã thảo luận với các đồng tu. Tôi nói: “Kháng cáo là sự phủ nhận bức hại của tà ác. Tôi chỉ quan tâm đến quá trình chứ không quan tâm đến kết quả. Mọi việc là do Sư phụ an bài.”

Cuối cùng Tòa án Trung cấp quyết định mở lại phiên tòa và chỉ đạo tôi ký vào một bản thỏa thuận. Tôi đã từ chối ký. Tôi tiếp tục phát chính niệm hàng ngày. Tôi sẽ không chấp nhận cuộc bức hại của tà ác này đối với tôi. Con đường của tôi là do Sư phụ an bài!

Được phóng thích

Hàng ngày, họp buồng diễn ra từ 6 giờ tối đến 7 giờ tối. Tôi và các học viên khác sử dụng thời gian này để nhẩm Pháp và phát chính niệm. Mỗi người phải nói điều gì đó. Các tù nhân người thường sẽ nói gì đó như họ nhớ nhà, nhớ con, v.v.. Câu nói của tôi luôn là: “Pháp Luân Công là tốt. Các vị sẽ được hưởng phước lành nếu các vị niệm những từ đó. Thế giới chúng ta cần Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu các vị giữ những từ đó trong tâm, các vị sẽ có một tương lai may mắn. Tôi không có tội và cần được trả tự do ngay lập tức.” Mỗi ngày tôi đều nói như vậy và chỉ muốn mọi người nhớ rằng: “Pháp Luân Công là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.”

Trong suốt 15 tháng rưỡi trong trại tạm giam, tôi đã giúp hơn 100 người thoái ĐCSTQ. Tôi đã đổi buồng ba lần. Bất kể tôi ở đâu, tôi luôn thể hiện sự tốt lành của Đại Pháp và hành xử theo các yêu cầu của Đại Pháp. Tôi đã 60 tuổi nhưng tôi khỏe mạnh hơn rất nhiều người ở độ tuổi ba mươi. Nếu có ai gặp khó khăn hoặc cần giúp đỡ, tôi luôn cố gắng hết mình giúp họ. Các vị trưởng buồng của ba buồng giam đó đều tôn trọng tôi. Một số người nhờ tôi hướng dẫn luyện công. Tất cả mọi người trong các buồng giam mà tôi từng ở đều đã minh bạch chân tướng. Mặc dù một vài người trong số họ không thoái xuất khỏi ĐCSTQ, họ thừa nhận rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt.

Bất cứ khi nào tôi muốn giảng thanh chân tướng, không có ai ngăn cản tôi. Tôi đã hát các bài hát Đại Pháp trong khi làm việc hoặc vào các buổi họp buồng. Hầu hết mọi người đều nói các bài hát Đại Pháp rất hay. Vị trưởng buồng thậm chí còn yêu cầu tôi dạy lời bài hát Đắc độ cho các tù nhân. Cô nói lớn: “Đắc độ là bài tôi yêu thích. Tôi trực khóc bất cứ khi nào tôi nghe bài hát này.” Cô đặt bài hát Đắc độ là bài hát chính thức của buồng chúng tôi. Từ đó, khi nào chúng tôi họp buồng, cô ấy cũng yêu cầu tôi dẫn nhịp bài Đắc độ và Pháp Luân Đại Pháp hảo! Mọi người trong buồng cùng hát.

Vào buổi chiều mà tôi được tha, mọi người đều hét lên tràn đầy hứng khởi. Một ai đó nói: “Chị được trả tự do là rất đúng!”. Một bạn tù khác kêu lên: “Dì ơi, chúng con sẽ nhớ dì lắm!”. Mọi người đến và ôm lấy tôi.

Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã phủ nhận cuộc bức hại mà cựu thế lực đã nhắm vào tôi. Sau khi ra khỏi trại tạm giam, tôi nhìn lên bầu trời, hợp thập hai tay trước ngực và nói với Sư phụ Lý: “Con tạ ơn Sư phụ! Con xin lỗi vì đã gây phiền phức cho Ngài!”

Tôi cũng biết ơn các học viên đã thông báo cho trang Minghui.org ngay khi tôi bị giam giữ và phơi bày những hành vi của tà ác trong trại tạm giam. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã gọi điện thoại từ bên ngoài Trung Quốc, điều đó đã làm ngăn cản đáng kể những kẻ hành ác và cho thấy hiệu quả mạnh mẽ của chính niệm đến từ chỉnh thể của các học viên Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/14/355453.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/22/166837.html

Đăng ngày: 16-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share