Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2017] Chúng tôi thường gặp những người từ chối lắng nghe các học viên giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Một số thậm chí còn nói xấu chúng tôi. Đôi khi tôi cảm thấy muốn từ bỏ, nhưng tôi tin rằng hành vi đó không thực sự phản ánh đúng chân tính của họ. Ngay sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi có hai giấc mơ mà đã giúp tôi nhận ra rằng tất cả chúng sinh đều đang mong đợi được cứu.

Năm 2001, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dàn dựng “Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn” để lừa dối người dân khiến họ có suy nghĩ không tốt về Pháp Luân Đại Pháp. Trong một buổi họp mặt gia đình, tôi đã nói với những người thân của mình rằng Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn hoàn toàn là một trò lừa bịp. Là người tu luyện, chúng ta không sát sinh và tự sát thì càng không. Tuy nhiên, những người thân của tôi đã từ chối lắng nghe và [quay sang] chỉ trích việc tôi tu luyện. Chồng của dì tôi cũng la mắng tôi. Tôi trở nên bối rối và cảm thấy muốn từ bỏ [việc cứu] họ vì họ từ chối lắng nghe và chế nhạo tôi. Tôi đã nghĩ: “Đó là lựa chọn của họ. Mình sẽ mặc kệ họ.”

Khi ngủ thiếp đi tôi mơ thấy mình đang leo lên một ngọn đồi bằng một chiếc xe đạp. Khi nhìn lại phía sau, tôi thấy dì và chồng dì đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp. Tôi nghĩ về việc sẽ bỏ lại họ vì sẽ rất khó khăn để đạp xe lên dốc [nếu chở thêm người].

Ngay khi tôi có suy nghĩ đó, hai vợ chồng dì đã hét lên: “Xin đừng bỏ lại chúng tôi phía sau. Chúng tôi sẽ giúp cháu! Cố lên! Cháu có thể làm được!” Tôi nhận ra Sư phụ đang cho tôi thấy rằng tôi đã không đủ từ bi.

Khi tỉnh dậy, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao trong cuộc sống thực họ lại cư xử khác hẳn so với trong giấc mơ. Sau khi học Pháp, tôi thể ngộ rằng những gì mình nhìn thấy trong giấc mơ mới chính là chân ngã của họ.

Tôi thường nói với đồng nghiệp của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Một vài người chấp nhận những gì tôi nói, nhưng một số người từ chối lắng nghe.

Tôi có một giấc mơ khác, trong giấc mơ tôi đang leo lên một ngọn núi. Một sợi dây dài buộc vào eo của tôi, và sợi dây trải dài đến tận chân núi. Chúng sinh đang đứng ở hai bên của sợi dây thừng và mọi người đang kéo nó lên. Chúng sinh ấy là đồng nghiệp của tôi, và nhiều người là những người mà tôi chưa nói về Pháp Luân Đại Pháp [với họ]. Khi tôi leo lên một bước, họ cũng tiến lên một bước. Mỗi lần tôi bước lên, họ lại hô lớn khích lệ tôi: “Bạn đang làm tốt lắm! Tiếp tục đi!” Mặc dù mỗi bước đều rất khó khăn, [nhưng] tôi cảm thấy tràn đầy sức mạnh khi được họ cổ vũ. Tôi cảm thấy sự mệt mỏi của mình không là gì cả khi những nỗ lực ấy thực sự có giá trị.

Nhiều năm đã trôi qua, nhưng những giấc mơ này vẫn khắc sâu trong tâm trí của tôi. Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi hoặc muốn buông lơi, tôi lại nhớ tới sự khích lệ từ những người thân và đồng nghiệp của mình cũng như sự khẩn thiết mong mỏi được cứu của họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/29/-356031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/7/166664.html

Đăng ngày 15-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share