Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2017]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 2011. Thời gian đó, tôi không có thể ngộ sâu sắc về Pháp, do vậy, với các chấp trước mạnh mẽ của con người, tôi đã coi việc làm các công việc Đại Pháp là tu luyện. Sự hiểu lầm này khiến cựu thế lực đã có cơ hội bức hại tôi.

Khi tôi đang phát đĩa DVD Thần Vận, tôi đã bị báo cho cảnh sát địa phương và sau đó bị giam trong 15 ngày.

Khi trở về nhà, tôi nhận thấy bức chân dung của Sư phụ (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), máy in, và các sách Đại Pháp đã biến mất. Con gái tôi nói với tôi rằng những thứ đó đã bị cảnh sát tịch thu.

Việc mất sách Đại Pháp đối với tôi nghĩa là mất đi mạng sống. Cuộc sống của tôi trở nên vô nghĩa. Tôi đã thảo luận vấn đề này với các học viên khác và lên kế hoạch lấy lại các cuốn sách từ cảnh sát.

Một học viên nói: “Chị đừng vội thế! Có vẻ như con gái chị đã không cho chị biết sự thật. Chị nên nói chuyện với cháu một lần nữa xem sao.”

Sau đó tôi nghĩ: Mình bị giam ở đồn cảnh sát và không hề tiết lộ thông tin cá nhân cho bất cứ ai. Làm sao họ có thể biết mình sống ở đâu?

Tôi nói chuyện với con gái, bảo cháu hãy nhìn vào mắt tôi và cho tôi biết sự thật. Tôi đã nói: “Cảnh sát đã lấy đi những cuốn sách Đại Pháp phải không?”

Cháu quay lưng lại với tôi và trả lời: “Nếu mẹ vẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con sẽ tự tử.”

Lúc đó, tôi nhận thấy cựu thế lực đã sử dụng con gái tôi và cố gắng bắt tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nhớ đến một câu trích dẫn trong Chuyển Pháp Luân và nói với con gái tôi cùng cựu thế lực: “…mỗi người đều có vận mệnh của mình chứ!”

Con gái tôi không nói gì, nhưng sự im lặng của cháu khiến tôi lo lắng. Hai tuần sau đó, tình hình vẫn không có gì thay đổi. Con gái tôi vẫn không trả lại sách cho tôi.

Khi tôi không được đọc các sách Đại Pháp, tôi cảm thấy lo lắng và bất an. Tôi đã nghĩ đến việc gây áp lực mạnh hơn với con gái. Sau đó, Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Tại đâu có vấn đề thì chúng ta đến đó giảng chân tướng” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc năm 2003)

Tôi nói với con gái một cách ân cần: “Mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng để trở thành một người tốt, đó là việc làm đúng đắn. Con sẽ được thụ ích từ những gì mẹ làm, nhưng con không được chống lại Đại Pháp. Con nên trợ giúp mẹ. Các sách Đại Pháp là nguyên lý của vũ trụ. Máy in sản xuất ra các tài liệu là để cứu mọi người. Con hãy đưa chúng lại cho mẹ đi.”

Khi tôi hỏi cháu sách Đại Pháp được cất ở đâu, ngày hôm sau cháu nói với tôi rằng cháu đã đem chúng về và để ngoài ban công.

Chính niệm kiên định của các học viên có uy lực

Một học viên và tôi từng có lần nói chuyện với một người đàn ông trung niên về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi hỏi anh có biết về Pháp Luân Đại Pháp không, và nói: “Thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có thể mang lại cho anh một tương lai tươi sáng.”

Người đàn ông nói với tôi rằng mẹ vợ của anh đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh ấy không thoái Đảng. Tôi đã cho anh biết về lịch sử tàn sát của ĐCSTQ, nhưng anh ta không muốn nghe và còn tranh luận với tôi. Sau đó một học viên khác nói chuyện với anh, mặc dù tôi đã phát chính niệm nhắm vào đám hắc thủ, lạn quỷ và tất cả các nhân tố cựu thế lực trong các không gian khác đang khống chế anh ta. Tuy nhiên, người đàn ông vẫn tiếp tục tranh cãi.

Làm sao chúng tôi có thể cứu được anh ấy?

Sư phụ giảng:

“Chư vị trong tác dụng của chính niệm, hết thảy những gì bên thân chư vị và ở tự thân chư vị là sẽ phát sinh biến hoá, chư vị xưa nay đều không nghĩ thử làm xem.” (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Giữ điều này trong tâm, tôi nghiêm túc nói với người đàn ông: “Nếu anh không lắng nghe sự thật, làm sao anh có thể được cứu? Chúng tôi đang cố gắng giúp anh. “Anh ta ngừng cãi lại và bắt đầu lắng nghe. Thái độ của anh thay đổi và sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, anh đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng. Anh ấy biết ơn chúng tôi. Cả hai chúng tôi mỉm cười với anh ta, tôi nói: “Anh nên biết ơn Sư phụ của chúng tôi! Chính Sư phụ của chúng tôi đã cứu anh ”.

Hướng nội giúp loại bỏ chấp trước và cải thiện sức khỏe

Một bác sỹ đã cắt bỏ khối u ở giữa mắt trái và lông mày của tôi khoảng 20 năm về trước. Tuy nhiên sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một khối u khác lại xuất hiện ở đúng vị trí đó.

Trong suốt hai năm qua, thi thoảng mắt trái của tôi trở nên đỏ và bị chảy nước. Mỗi khi ra ngoài chuyện trò với mọi người về Đại Pháp, tôi lại nghĩ về diện mạo của mình và dự định đến gặp bác sỹ để cắt bỏ nó.

Nhưng nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp, tôi đã cố gắng không đi bác sỹ. Tuy nhiên gần đây khối u phát triển to hơn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học Pháp bởi nó luôn cọ xát vào mắt tôi. Tôi đã có một mong muốn mạnh mẽ là đi bệnh viện cắt bỏ khối u vì tôi không thể hiểu tại sao khối u lại ở đó và tôi trở nên khá khó chịu.

Gần đây trong khi học Pháp, một đoạn Pháp luôn khiến tôi chú ý:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi thường tự nhủ: “Điều gì đang can nhiễu đến mình? Chấp trước nào mình chưa buông bỏ được đây?” Nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời.

Một nữ học viên gần đây có vấn đề về mắt. Tôi tới thăm cô và cô ấy nói với tôi rằng vài học viên đã khuyên cô đi khám bác sỹ. Bất cứ lần nào tôi tới thăm cô cũng đề cập đến chuyện đó. Tôi biết rằng Sư phụ đang sử dụng những lời của học viên này để giúp tôi. Nhưng đó là chấp trước gì?

Một tuần sau đó, tôi học Pháp trong thời gian lâu hơn bình thường. Tôi cảm thấy thật khó khăn để mở mắt trái của mình, và tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi. Một suy nghĩ xuất hiện, bảo tôi đi khám bác sỹ.

Tôi tự nhủ: Ta là một người tu luyện, một người đang trên con đường trở thành Thần. Bác sỹ làm sao có thể trị bệnh cho một vị Thần tương lai được? Ta là một học viên được bảo hộ bởi Sư phụ Lý. Sư phụ của ta có thể giải quyết mọi vấn đề.

Sau khi hướng nội, và với thể ngộ mới này, hiện nay tôi có thể học Pháp với tâm trí thanh tỉnh và đo lường bản thân theo Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chỗ mà trước đây chư vị mắc bệnh có thể cho rằng đã từng luyện khí công mà khỏi, cũng có thể đã có khí công sư chữa khỏi, nhưng [nay bệnh] lại xuất hiện trở lại. Đó là vì họ không chữa hết cho chư vị, chỉ trì hoãn lại về sau; còn tại vị trí ấy, chư vị nay không mắc [bệnh], mà tương lai mắc [bệnh]. Chúng tôi đều moi nó lên, đều đẩy nó hẳn ra, gỡ bỏ nó ra từ gốc rễ.” (Bài giảng thứ hai – Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng khi bác sĩ cắt bỏ khối u của tôi 20 năm về trước, ông chỉ trì hoãn nghiệp bệnh tới thời gian sau này.

Tôi đã nói với Sư Phụ trong tâm: “Nếu cựu thế lực cố gắng làm cho con mắt ảnh hưởng đến việc học Pháp của con, thì con sẽ không thừa nhận chúng và sẽ phát chính niệm tiêu hủy chúng. Nếu vấn đề là do nghiệp của con gây ra, thì xin Ngài hãy đẩy nó ra ngay lập tức. Con có thể vượt qua gian khổ, bởi hiện tại con đã biết lý do đằng sau đó.”

Sáng hôm sau, mí trên của tôi trở nên sưng lên một chút. Vào sáng ngày tiếp theo chỗ sưng còn nghiêm trọng hơn. Buổi sáng ngày thứ ba, mí mắt của tôi vẫn sưng và rỉ ra mủ vàng suốt ngày hôm đó.

Sang ngày thứ tư, chỗ sưng bắt đầu giảm dần và khối u biến mất vào ngày thứ bảy.

Trong toàn bộ quá trình tiêu nghiệp, rất nhiều chấp trước của tôi đã lộ ra, chẳng hạn như tâm sợ hãi, tâm an dật, và hiển thị. Điều đó cho thấy tuần tiêu nghiệp đó là khoảng thời gian tuyệt vời để tôi tu luyện tâm tính của mình.

Khi tôi nhận thức được những chấp trước khác nhau, tôi đã loại bỏ chúng và buông bỏ tự ngã của mình. Tôi giao cấp mọi thứ của tôi cho Sư phụ. Dù tôi có cảm thấy khó chịu đến đâu, tôi cũng không quan tâm. Tôi đeo kính râm, bước ra trò chuyện với mọi người về Đại Pháp, và làm ba việc mà một học viên Đại Pháp nên làm hàng ngày.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2017/6/26/350183.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/12/164998.html

Đăng ngày: 11-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share