Bài của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-07-2009] Tôi năm nay 56 tuổi, nhưng những ai không biết tôi đều tin rằng tôi mới khoảng 40 tuổi. Sức khỏe của tôi đã chứng thực Đại Pháp. Hàng xóm của tôi nói rằng, “Chúng ta không nên học loại khí công nào khác. Nếu chúng ta muốn học, thì chỉ học Pháp Luân Công mà Thục Phân đang tập.”

Trước khi tôi bắt đầu luyện tập, tôi thường tranh đấu với những người khác vì lợi ích cá nhân hay thậm chí chỉ để chứng tỏ quan điểm của mình hoặc để giữ thể diện. Mùa thu năm 1982, chỗ làm của tôi phân nhà cho nhân viên. Từ bất cứ phương diện nào, tôi cũng chắc chắn đủ tiêu chuẩn để được cấp một căn hộ, nhưng cuối cùng, lãnh đạo lại không cấp cho tôi. Tôi đến và tranh luận với anh ta. Thêm vào đó, tôi còn phàn nàn về anh ta với cấp trên của anh. Việc này khiến anh ta bị khiển trách nặng nề, và chẳng bao lâu anh ấy bị cách chức.

Nhưng sau đó, miệng tôi bắt đầu đau. Đôi khi, tôi uống thuốc mà không cho chồng tôi biết. Tôi cố gắng chịu đựng và không muốn chồng tôi biết về vấn đề của tôi. Cuối năm 1991, tôi không thể chịu đựng thêm chút đau đớn nào nữa và tôi đến gặp bác sĩ. Sau vài ngày xét nghiệm thì có kết quả, nhưng họ không nói cho tôi biết tôi bị bệnh gì. Thay vào đó, họ đề xuất rằng tôi nên đi đến chỗ khác để kiểm tra kĩ hơn và điều trị. Ở một bệnh viện tuyến trên, tôi được báo rằng tôi bị ung thư lợi rất nặng.

Sau khi trị xạ và hóa trị, cũng như phẫu thuật, toàn bộ xương hàm dưới bên phải của tôi trở nên rất xốp; như thể có những lỗ thủng li ti trong xương. Sau đó, mặt tôi xệ xuống. Vài cái răng còn lại sau ca phẫu thuật giờ phải bọc lại vào hàm. Tôi thấy sống còn tồi tệ hơn là chết – tôi không thể ăn uống, nói chuyện hay cử động được. Để tránh cử động, tôi phải ngồi một chỗ hơn 60 ngày. Hơn nữa, sức khỏe của tôi không bao giờ hồi phục. Thêm vào đó, ca phẫu thuật đã làm hỏng tuyến nước bọt của tôi, và tôi không có chút nước bọt nào. Tôi luôn cảm thấy miệng rất khô. Tôi thường xuyên phải uống nước cho ướt miệng, và tôi luôn mang theo một chiếc ấm nhỏ.

Các bác sĩ của tôi dự định thực hiện ca phẫu thuật thứ hai. Tôi đã từ chối làm phẫu thuật vì thuốc mê không có tác dụng với tôi. Bất kể họ gây mê sâu đến đâu, tôi vẫn cảm thấy đau đớn. Cuộc phẫu thuật đầu tiên của tôi đau đớn vô cùng. Sau đó, tôi chỉ còn lại hai centimet xương hàm dưới bên phải. Tôi có thể cảm thấy xương ở trong thịt. Tôi nằm viện hơn năm tháng. Tiêu tốn quá nhiều tiền; chịu đựng biết bao đau đớn; biết bao nhiêu nước mắt của hai vợ chồng đã nhỏ xuống; tuy nhiên, bệnh tình của tôi ngày càng xấu đi.

Mất hy vọng vào bệnh viện, tự nhiên tôi nghĩ rằng tôi nên tìm đến các phương pháp khí công. Có thể chỉ có khí công mới chữa lành bệnh cho tôi. Chồng tôi đồng ý. Chúng tôi nói chuyện với các bác sĩ của tôi, và họ cũng ủng hộ ý kiến này. Thực sự họ đã thấy rằng họ chẳng thể làm gì để cứu chữa cho tôi. Họ nghĩ rằng sau đó, tôi sẽ về nhà và chờ đợi một sự kết thúc.

Khi tôi đau ốm, chồng tôi thường mang cho tôi những thứ đặc biệt để làm tôi vui khi anh ấy về nhà. Có một lần, anh ấy mang về một quả dưa nhỏ sáng màu để thưởng thức. Tôi rất thích. Tôi cầm nó trong tay và cứ ngắm mãi màu sắc cũng như những đường chỉ rất rõ nét. Đột nhiên, tôi để ý thấy một đốm nhỏ trên nó. Tôi lấy móng tay cậy ra. Nhưng vài tiếng sau, cái đốm lại xuất hiện. Điều đó khiến tôi suy nghĩ, “Quả dưa nhỏ này đã bị cắt khỏi cành, vậy mà nó vẫn biến đổi được… mình không thể so với nó sao?” Điều này đã tiếp cho tôi dũng khí và lòng tin để đánh bại bệnh tật của tôi. Sau đó, tôi ép mình phải ăn nhiều hơn. Không kể khó khăn chừng nào, tôi cũng nuốt thức ăn ở dạng lỏng qua một cái ống, vì hệ tiêu hóa của tôi vẫn khỏe mạnh và làm việc tốt. Tôi bắt đầu có những giấc mơ mà trong đó có một người, khuôn mặt không rõ ràng, đưa tôi bay mãi bay mãi cho tới khi chúng tôi đến một vùng biển xa xôi, rộng khắp và đứng trên mặt nước. Đôi khi chúng tôi bay tới một khu rừng rộng lớn, và sau đó ngồi trên một tảng đá. Ông bắt đầu thanh lọc thân thể tôi. Sau đó đưa tôi về nhà. Về sau, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nhận ra rằng là Sư Phụ đã chăm lo cho tôi.

Tháng 5 năm 1997, con trai của một người họ hàng nhà chúng tôi chuẩn bị cưới vợ. Bố chồng tôi nhất quyết là tôi phải tham gia vào lễ cưới của cậu ấy, ông cụ bảo rằng chuyện vui này có thể trừ bệnh cho tôi. Vì thế, tôi đến một cửa hàng để sắm ít quần áo cho phù hợp. Ở cửa hàng, tôi gặp một bạn đồng nghiệp cũ tên là Trân. Cô ấy chào hỏi tôi rất thân mật và hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Tôi nói, “Xem tôi tệ thế nào này! Tôi chỉ chờ chết thôi!” Cô ấy nói, “Chị hãy tập Pháp Luân Công đi, thì bệnh tình của chị sẽ khỏi.” Tôi trả lời, “Được! Tôi sẽ tập.”

Sau khi tôi mua sắm xong, cô ấy dẫn tôi đến một điểm luyện công. Ở đó, tôi gặp những học viên khác, điều này khiến tôi rất vui mừng. Họ bảo tôi phải tu luyện mà “bất nhị pháp môn.” Sau đó, tôi nhớ lại tất cả những môn khí công tôi đã tìm hiểu để chữa bệnh. Tôi thậm chí còn luyện các môn khí công khác và vẫn còn giữ sách và các tài liệu trong nhà. Vì thế, tôi hiểu rằng tôi phải bỏ hết chúng đi. Sau đó, tôi chỉ giữ lại sách Đại Pháp trong nhà. Lần đầu tiên tôi mở cuốn sách Đại Pháp ra, tôi không muốn bỏ nó xuống. Chồng tôi thấy tôi dường như quên hết mọi thứ ngoại trừ việc đọc sách; anh ấy cũng muốn xem thử. Lo lắng rằng tôi không thể tiếp tục đọc cuốn sách này, đôi khi thậm chí tôi còn giấu nó đi. Một buổi tối, tôi tham gia nhóm học Pháp và nghe bài giảng đầu tiên của Sư Phụ. Sau đó, khi tôi đang đi bộ về nhà, thân thể tôi nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng đến mức tôi cảm tưởng như chân mình không còn chạm đất. Sau khi tôi về nhà, tôi thấy vài hạt lạc trên bàn trà. Tôi cầm chúng lên và bắt đầu ăn. Chồng tôi thực sự sợ hãi. Anh ấy thét lên, “Em muốn chết sao?” Anh ấy giằng lấy những hạt lạc từ tay tôi và vứt chúng xuống sàn. Anh ấy khiến tôi sợ, nhưng tôi thấy mình thực sự có thể ăn. Tôi hạnh phúc đến nỗi tôi muốn hét lên vì sung sướng.

Chưa đến bảy ngày sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi gần như đã bình phục. Tất cả bệnh tật của tôi từ khi bị ung thư lợi, mỡ gan, các bệnh phụ nữ, viêm giác mạc, bệnh trĩ, viêm ruột thừa, và các bệnh khác đều khỏi cả. Thật không thể tin được! Tôi đã thực sự trải nghiệm uy lực và sự màu nhiệm của Đại Pháp.

Một lần nằm trên giường, tôi đang mơ màng thì thấy như có ai đang dùng bàn tay to lớn của ông để lấy những chất dơ bẩn ra khỏi thân thể tôi, cứ làm đi làm lại như vậy. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy khá dễ chịu.

Sau khi tôi đắc Pháp vào tháng 5 năm 1997, Pháp Luân Đại Pháp của Sư Phụ đã hoàn toàn thay đổi tôi, từ một người đang chết dần chết mòn thành một người khỏe mạnh. Tôi thật may mắn làm sao! Tôi muốn chắp tay hợp thập và bái lạy Sư Phụ! Tôi sẽ báo đáp những gì Sư Phụ đã cho tôi bằng chính niệm chính hành. Một vài người luôn cố gắng thuyết phục tôi đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện. Tôi luôn luôn từ chối. Tôi đã thực sự khỏe mạnh rồi! Thậm chí khi tôi cảm thấy khó chịu, tôi không xem trọng nó, vì tôi biết rằng đó không phải là bệnh tật thực sự mà là nỗi thống khổ tôi của tôi khi hoàn trả nghiệp, điều đó là tốt cho tôi. Tôi hoàn toàn tin vào những gì Sư Phụ nói. Có một lần, da tôi rát khủng khiếp như thể tôi bị lửa thiêu. Thực sự rất đau đớn và không chạm vào được. Tôi thậm chí không biết để tay vào đâu hay ngồi bằng cách nào. Nhưng tôi không quan tâm đến việc đó và vẫn tiếp tục học Pháp và tập các bài công pháp như thường. Và tất cả các việc khác đều tốt đẹp.

Đôi khi tôi nói chuyện với chồng tôi và nhắc anh ấy rằng, từ mùa thu năm 1982 đến tháng 5 năm 1997 (tổng cộng là 15 năm), tôi đã mắc nhiều bệnh nan y; vậy mà, sau thời gian lâu như vậy, đời tôi đã được cứu. Tại sao tôi lại sống sót sau quãng thời gian dài như vậy? Đó là vì tôi chờ đợi Đại Pháp. Trong vòng bảy ngày sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tất cả những bệnh tôi mắc phải đều biến mất. Là Sư Phụ đã cứu độ tôi; là Sư Phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi; là Sư Phụ đã cứu vớt tôi lên từ vực sâu dơ bẩn và tịnh hóa cho tôi. Nếu bạn không tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, bạn sẽ không thể tin đó là sự thật. Vì thế, rõ ràng là Sư Phụ đã cho tôi một cuộc sống mới để tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, lúc đầu tôi không có liên lạc với thế giới bên ngoài. Tôi không biết phải tu luyện tiếp ra sao. Tôi không đọc sách Đại Pháp nhiều và gần như ngưng tập năm bài động tác. Tôi cũng không biết là tôi nên giảng thanh chân tướng để vạch trần những lời dối trá xấu xa bịa đặt của chính quyền. Tôi chỉ ngồi ở nhà mà chẳng làm gì. Sau đó, tôi bắt đầu có những giấc mơ: Ống nước trong căn hộ nhà tôi bị rò rỉ, đôi khi nước chảy bé. Đôi khi khi nước bắn tung tóe khắp nơi. Đôi khi tôi thấy nước tràn ra sàn, và v.v… Khi tôi có những giấc mơ như vậy, tôi đã không nghĩ xem chúng có ý nghĩa gì.

Một hôm, tôi bất ngờ nhận ra rằng có thể đó là Sư Phụ điểm hóa cho tôi để tôi tiếp tục bước đi và không nhàn rỗi. Tôi luôn mơ mình đi hái nấm (trong tiếng Trung Quốc “nấm” có nghĩa là trì hoãn làm gì đó). Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi; tôi không nên lãng phí thời gian nữa. Tôi có lý do chính đáng để làm theo những gì Sư Phụ điểm hóa. Tôi không thể là một người vô ơn. Thậm chí một người bình thường còn biết câu: “Nhận một giọt nước và trả ơn bằng một dòng suối.” Đại Pháp giờ đang bị bao vây, tôi không thể chỉ là một người ngoài cuộc. Vì thế, tôi đã đến Phòng Khiếu nại ở Bắc Kinh, nói với các cán bộ ở đó rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và là môn khí công tốt nhất, rằng Pháp Luân Công đã bị đối xử bất công. Vì thế mà tôi đã bị cảnh sát bắt giữ trái phép và bị tống vào trại giam ở thị trấn. Khi cảnh sát ra lệnh cho tôi ký giấy cam kết không tập Pháp Luân Công nữa. Tôi viết rằng: “Tôi sẽ tập Đại Pháp cho đến cùng, và tôi sẽ không bao giờ thay đổi tâm mình.” Một cảnh sát tên Diêu thấy vậy thì rất giận dữ và bắt đầu lăng mạ tôi.

Sau khi tất cả các học viên được thả ra, tôi vẫn bị giữ lại ở chỗ làm. Vài ngày sau, con trai tôi vào thăm tôi trước khi cháu vào đại học. Tình cảm của tôi đã lấn át tôi, và tôi ký vào giấy đoạn tuyệt Pháp Luân Công – mặc dù tôi biết đó là sai. Khi tôi thu dọn chăn chiếu và bắt đầu đi ra khỏi cửa, tự nhiên tôi bị ngã xuống đất, mắt cá chân của tôi bị thương khá nặng. Tôi tự nhủ, “Phải đứng dậy ngay. Tôi không thừa nhận cuộc bức hại. Mặc dù tôi đã sai, tôi sẽ bắt đầu lại và làm tốt.”

Sau khi tôi nhận ra rằng ký tờ giấy đó là một việc làm sai trái, tôi đã viết một bản nghiêm chính thanh minh, tuyên bố rằng những gì tôi đã nói và làm mà không đồng hóa với Pháp là vô hiệu lực, rằng tôi sẽ bù đắp gấp đôi cho những tổn thất tôi đã gây ra cho Đại Pháp và tiếp tục tu luyện đến cùng. Sau khi đó, tôi bắt đầu gửi tới nhóm học Pháp “Tuần báo Minh Huệ” và các tài liệu giảng thanh chân tướng khác. Tôi không bao giờ ngừng việc đó, bất kể mưa hay nắng, nóng hay lạnh, ngày hay đêm, hay thậm chí cả ngày lễ. Đôi khi tôi không tìm được ai để cùng phân phát tài liệu, tôi tự phân phát chúng một mình. Tôi làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm rất cẩn thận và nghiêm túc. Khi tôi có chút lười biếng và không tinh tấn, bạn đồng tu của tôi đến thăm tôi và hỏi về việc tu luyện của tôi. Sư Phụ đã an bài họ cho tôi một “gậy cảnh tỉnh.”

Khi một người tu luyện, cả gia đình người ấy đều được lợi ích. Điều này rất đúng. Trước khi tôi đắc Pháp, cả chỗ làm của chồng tôi đều biết anh ấy bị đau lưng. Mấy lần, anh ấy cũng bị cảm rất nặng trong một năm và phải nhập viện. Giờ anh ấy không còn bị ốm như vậy nữa. Anh ấy nói với họ hàng và bạn bè, “Pháp Luân Công thật là kỳ diệu. Vợ tôi tập, và tôi cũng được lợi.” Một lần, anh ấy đi công tác. Trên đường về, anh ấy bị tai nạn ô tô. Chiếc xe đâm vào ba cái cây lớn trước khi dừng lại. Phía trước xe bị bẹp dúm. Chồng tôi nằm bên vệ đường. Cảnh sát giao thông nghĩ rằng anh ấy bị thương nặng lắm, nhưng anh ấy không bị thương gì cả. Đây là phần thưởng cho anh ấy đã hiểu được sự thật và giảng thanh chân tướng. Đó là phúc lành của Đại Pháp.

Mẹ chồng tôi đã chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi và cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công. Bà đã 81 tuổi và có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi chỉ cho bà tập năm bài động tác. Bà rất quyết tâm trong việc tu luyện và luôn chủ động học Pháp và luyện công. Bà thích giảng thanh chân tướng khi bà gặp hàng xóm và động viên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan. Bà nói với các con trai mình đừng làm việc xấu phá hoại Đại Pháp hay trái với đạo trời.

Khi tôi còn trong viện, bác sĩ địa phương mà đã kiểm tra chụp cắt lớp cho tôi hỏi thăm xem tôi còn sống không. Khi ông biết tôi đã hoàn toàn bình phục bằng cách tập luyện Pháp Luân Công, ông rất ngạc nhiên và không thể tin được. Ông tìm tôi và yêu cầu tôi làm đủ các động tác cho ông xem. Đối diện với những sự việc quá kinh ngạc, ông không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thán phục Pháp Luân Công. Nhiều cụ bà trong làng tôi cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công, vì họ đều chứng kiến sự bình phục mau chóng của tôi và sự cứu độ trong khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng sẽ còn có nhiều người hơn đến tập Pháp Luân Đại Pháp.
_____________________________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/2/203750.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/27/109540.html
Đăng ngày 01-08-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share