Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 2-6-2017] Đã 20 năm từ ngày tôi và chồng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn thường hỏi chồng tôi rằng hơn 20 năm trước chúng ta có nghĩ đến sẽ có được niềm hạnh phúc của ngày hôm nay không. Tu luyện Đại Pháp đã cho chúng tôi một cuộc sống mới.

Pháp Luân Đại Pháp bước vào cuộc sống của chúng tôi

Trước khi tu luyện, hai vợ chồng tôi mắc nhiều loại bệnh tật. Bác sĩ nói rằng đến 50 tuổi tôi sẽ bị liệt nửa người.

Cuộc sống của tôi giống như Sư phụ đã giảng:

“Người thường không nhìn thấy điểm này, họ cứ cho rằng bản thân họ cần phải làm chính những gì bản thân cần làm. Do vậy họ một đời tranh đấu ngược xuôi; cái tâm ấy bị tổn thương rất lớn, cảm thấy thật khổ, thật mệt, luôn bất bình trong tâm. Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm ý nguội lạnh như tro tàn; khi về già, làm cho thân của mình thật tàn tạ, các thứ bệnh tật xuất hiện.” (Chuyển Pháp Luân)

Vì nhiều lý do khác nhau, cuộc sống của gia đình tôi cũng gặp nhiều trắc trở. Nơi tôi làm việc đang trên bờ vực phá sản, với sức khoẻ không tốt, tôi từng nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình. Công việc và hôn nhân của con tôi cũng không suôn sẻ.

Khi tôi cảm thấy cuộc sống thật bế tắc thì chồng tôi có cơ duyên gặp Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu bước vào con đường tu luyện. Sáu tháng sau tôi tham gia tu luyện cùng chồng. Đã 20 năm trôi qua. Cuộc sống của chúng tôi đã có một bước ngoặt lớn, bệnh tật biến mất mà không phải chữa trị hay chi trả đồng tiền thuốc nào.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi mới tu luyện được hơn một năm. Chúng tôi mất liên lạc với các học viên khác, nhưng rất may mắn vợ chồng tôi còn có nhau. Chúng tôi luyện bài tĩnh công vào buổi sáng, các bài động công vào buổi tối, và hầu như ngày nào cũng nghe bài giảng của Sư phụ.

Sống sót sau tai nạn

Không lâu sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu, khi chồng tôi đang đạp xe từ nhà đến nơi làm việc, anh ấy bị xe tải đâm, văng vào chiếc xe tải 10 bánh đang chạy ngược chiều từ phía đối diện, rồi ngã xuống đất.

Khi chồng tôi tỉnh lại, anh ấy ngồi bên lề đường cùng người tài xế và tôi ở bên cạnh. Chồng tôi từ chối đi tới bệnh viện và tự đạp xe về nhà sau khi nghỉ ngơi trong khoảng một giờ đồng hồ.

Sau khi về tới nhà, anh ấy luyện các bài công pháp và học Pháp, và không đề cập gì tới chuyện tai nạn. Anh ấy ho ra máu trong hơn hai tháng, sau đó đã khoẻ lại.

Mụn nước

Mùa hè năm ngoái, thân thể chồng tôi mọc rất nhiều mụn nước. Anh ấy nhờ tôi dùng kim chích nó ra, nhưng tôi khuyên chồng nên phủ nhận nó, tôi không thể dùng kim chích mụn, vì đó là biện pháp của người thường. Chúng ta nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Hôm đó là ngày phải đi lấy máy in từ cửa hàng sửa chữa, trời lại rất nóng, tôi nói với chồng để tôi đi lấy máy in, nhưng chồng tôi nói để anh ấy tự đi lấy, vì tài liệu cần in rất nhiều, hơn nữa máy in lại nặng, đường thì xa, anh ấy nói cắn răng chịu là được, Sư phụ đã giảng:

“Cật khổ đương thành lạc” (Khổ kỳ tâm chí – Hồng Ngâm)

Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục làm những việc mình cần làm. Một tuần sau đó những chỗ mụn nước đã khô lại, thậm chí không hề làm bẩn áo lót của anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Như thế người tu luyện chúng ta, trừ phần nghiệp tôi đã tiêu trừ cho chư vị ra, thì tự mình còn phải hoàn trả một phần, do đó thân thể sẽ không thoải mái, cảm giác như có bệnh, tu luyện chính là thanh lý cho chư vị từ bản nguyên của sinh mệnh con người. Tựa như vòng tuổi của cây, mỗi tầng đều có nghiệp bệnh, như vậy cần phải thanh lý thân thể cho chư vị từ trung tâm nhất” (Nghiệp bệnh – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chúng tôi đã minh bạch pháp lý mà Sư tôn giảng. Với người thường có thể thấy như căn bệnh rất đáng sợ, nhưng chúng ta có Sư tôn quản, không có gì phải lo sợ.

Bị điện giật

Một thời gian trước, chúng tôi thuê thợ về sửa chữa đường dây điện trong nhà. Sau khi thợ rời đi, chồng tôi muốn dọn dẹp đống dây điện cũ, lúc đó tôi đang làm tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nổ lớn, và nhìn thấy một quả cầu lửa lớn nơi để dây điện cũ. Chồng tôi bị bắn ra khỏi thang và rơi xuống đất cách đó hai mét.

Tôi nhanh chóng chạy tới ôm lấy anh ấy và niệm lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Chồng tôi cũng ngay lập tức niệm cùng tôi. Sau một lúc anh ấy mỉm cười và nói rằng anh không sao cả.

Tu luyện không chỉ là học Pháp

Mặc dù chúng tôi vẫn nói với các đồng nghiệp về Đại Pháp và về cuộc bức hại, nhưng chúng tôi lại không biết gì về tiến trình Chính Pháp. Một học viên từ thành phố khác đã mang cho chúng tôi một chiếc máy tính và dạy chúng tôi sử dụng nó để truy cập trang web Minh Huệ.

Sau khi đọc các bài viết trên trang Minh Huệ, chúng tôi thấy thật tiếc cho những năm qua đã không có được cơ hội này. Chúng tôi đọc những kinh văn mới của Sư phụ, và hiểu được rằng tu luyện không chỉ có luyện công và học Pháp. Chúng tôi còn phải giảng chân tướng và phát chính niệm.

Ngay lập tức, tôi làm việc in các bài báo và tờ rơi giảng chân tướng, làm bùa hộ mệnh và gửi chúng đi. Hơn một trăm người họ hàng của chúng tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng học cách sao chép đĩa, in đĩa, chỉnh sửa ảnh, làm sách Đại Pháp và các công việc khác.

Tôi nghĩ rằng: “Thật là tốt nếu chúng tôi có thể làm các tài liệu Đại Pháp cho các học viên khác”. Tôi bắt đầu liên hệ với hàng chục học viên lớn tuổi, những người rất cần các bài báo và tài liệu khác về Đại Pháp. Điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi trở nên rất bận rộn như thế trong suốt 10 năm qua.

Tuân theo các yêu cầu của Pháp

Vợ chồng tôi bổ sung cho nhau trong tất cả những việc chúng tôi làm. Chúng tôi cũng nhắc nhở và giúp đỡ lẫn nhau.

Chúng tôi đọc thông báo của Ban biên tập Minh Huệ về việc xoá bỏ các dữ liệu trên đĩa và các file liên quan đến Shen Yun. Tôi cảm thấy miễn cưỡng và muốn giữ lại một bản. Chồng tôi đã nói với tôi rằng chúng tôi cần nghe theo lời Sư phụ một cách vô điều kiện, do đó tôi đã xoá tất cả theo yêu cầu được đưa ra trên Minh Huệ.

Tôi đã mất vài giờ đồng hồ để sửa một chiếc máy in bị kẹt, và cuối cùng đã nhờ Sư phụ giúp. Lập tức tôi làm được ngay. Tôi thấy quá đỗi vui mừng đến nỗi nhảy qua chiếc ghế và chạy tới chỗ của chồng. Chồng tôi giật mình và hỏi chuyện gì vậy. Tôi nói cho anh biết tôi đã sửa thành công chiếc máy in. Chồng tôi nói rằng tôi đang hoan hỉ rồi!

Sư phụ đã giảng:

“Trong tu luyện thì từng cái tâm cần phải bỏ đều là bức tường chắn, chắn ngang cản trở con đường tu luyện của chư vị, nếu vẫn chưa kiên định đối với bản thân Pháp này thì tu không được đâu.” (Hoàn cảnh – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chúng ta cần thường xuyên nhắc nhở mình trong Pháp. Giờ đây tâm tính của tôi đã bình hoà hơn.

Mặc dù chúng tôi đã tu luyện được 20 năm, chúng tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước người thường và vẫn gặp những can nhiễu của cựu thế lực. Chúng tôi buồn ngủ khi ngồi đả toạ hoặc khi đang phát chính niệm, đồng thời cũng bị nghiệp tư tưởng can nhiễu nghiêm trọng đến việc học Pháp. Chúng tôi cần phải tinh tấn hơn trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/1/修炼就是这么幸福-344104.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/2/164089.html

Đăng ngày 25-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share