Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-8-2016] Tôi được giáo dục tại Trung Quốc, nên những gì tôi học được chứa đầy những quan niệm của cộng sản và các kiến thức khoa học thực nghiệm. Sau đó là cùng với hàng chục năm kinh nghiệm giảng dạy và nghiên cứu, tôi bị hạn chế bởi một hệ tư tưởng chật hẹp dựa trên những kiến thức được chứng minh bằng khoa học hiện đại. Tôi đã không nhận ra rằng khoa học chỉ phản ánh được một phần hạn chế về thế giới xung quanh chúng ta.

Năm 1993, tôi được Hội khoa học nhân thể quốc gia mời tham gia hội nghị chuyên đề khí công quốc gia và hội nghị khí công quốc tế. Rất nhiều khí công sư và các nhà nghiên cứu từ khắp nơi trên thế giới đã tham gia hai sự kiện này. Một số khí công sư biểu diễn và các nhà nghiên cứu trình bày kết quả nghiên cứu của họ bằng các phương pháp thực nghiệm.

Những trải nghiệm và hiểu biết mà tôi có được trong các hội nghị này làm lay động niềm tin vào khoa học của tôi trước đây: “Khí công không phải là mê tín dị đoan mà là một môn khoa học cao thâm hơn, môn khoa học mà kiến thức hiện tại của chúng ta không thể giải thích được.” Từ đó, tôi đã nghĩ đến việc luyện tập khí công.

Tham dự khoá giảng Pháp Luân Công

Năm 1994, tôi đã tham gia một khóa giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Trong một vài buổi học đầu tiên, tôi không thể không ngủ khi Sư phụ đang giảng. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nghe được mọi lời Sư phụ nói. Chồng tôi và tôi thảo luận về các nội dung của buổi học trên đường về nhà và ông đã rất ngạc nhiên khi tôi vẫn nghe được tất cả mọi điều mặc dù đang ngủ. Điều đó chính xác như những gì Sư phụ giảng:

“họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết;” (Chuyển Pháp Luân)

Cuối khoá học, chúng tôi đã chụp hình cùng Sư phụ. Trong khi đang nhìn Sư phụ, tôi rất nóng lòng muốn có một bức ảnh đứng ngay cạnh Ngài. Do đó, tôi đã lấy hết cam đảm của mình và đi đến chỗ Sư phụ: “Con có thể chụp cùng Ngài một bức ảnh được không?” Sư phụ nói: “Hãy đến đây” và chỉ định tôi đứng ngay bên cạnh Ngài. Một vài học viên ở phía sau đều không hài lòng về việc này và gây ồn ào. Sư phụ quay lại nói với họ: “Cô ấy sẽ chỉ chụp một bức hình thôi.” Mọi người ở phía sau trở nên yên tĩnh. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Đêm hôm đó, tôi kiên định nói với chồng mình rằng: “Em sẽ tu luyện Pháp Luân Công mãi mãi.”

Vào lúc đó, tôi thấy một Pháp Luân có tâm màu đỏ hồng, chữ vạn lớn màu vàng và nền màu xanh nhạt ở vòng tròn bên ngoài. Pháp Luân quay trong vài phút. Cả chồng và con gái tôi, vừa bước vào phòng, đều không nhìn thấy nhưng họ tin những gì tôi nói.

Hồi phục thị lực

Vào những năm 1980, thị lực của tôi bắt đầu suy giảm. Tôi phải dựa vào kính đọc sách để đọc và viết hoặc tôi sẽ bị đau đầu và buồn nôn.

Hai tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi định chuẩn bị các tài liệu giảng dạy. Tôi lấy kính và nó bị rơi khỏi tay. Chiếc kính bị hỏng và gọng kính gãy thành hai mảnh. Nếu không có kính đọc sách, tôi lên lớp thế nào đây? Tuy nhiên, đã quá muộn để thông báo huỷ buổi học cho các sinh viên. Tôi cầm cuốn sách giáo khoa lên và mở ra. Thật ngạc nhiên, tôi thấy rằng mọi chữ đều rõ ràng. Ngoài ra, tôi không bị đau đầu hay buồn nôn nữa. Thị lực của tôi đã trở lại bình thường! Tôi không còn cần phải đeo kính nữa.

Sau đó, rất nhiều bệnh mãn tính của tôi, chẳng hạn như viêm vùng chậu, bệnh trĩ, viêm khớp và chứng khô mắt biến mất. Tôi đã chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp và tôi vô cùng biết ơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/14/332845.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/7/158582.html

Đăng ngày 27-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share