Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 2-2-2016] Tôi là một đệ tử Đại Pháp sống ở vùng nông thôn Trung Quốc. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện đắc Pháp và những kinh nghiệm giảng chân tướng về pháp môn và cuộc bức hại.

Đắc Pháp

Tôi từng bị bệnh phụ khoa, túi mật, đau đầu, viêm xương khớp, và bệnh zona. Hai chân tôi đau đến nỗi không thể đi lại được, và bởi uống thuốc quá nhiều, nên tôi bị đau dạ dày.

Tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công có thể cứu người. Nên con gái tôi đã mua cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi con gái mới chỉ đọc cho tôi nghe vài đoạn trong cuốn sách, tôi đã cảm thấy đầu tôi trở nên sáng sủa và cơn đau đầu của tôi tiêu tan. Tôi nghĩ “đây chẳng phải là thần lực đã khởi tác dụng sao?”

Trải nghiệm này đã khiến tôi phấn chấn. Tôi cầm quyển sách và tập trung đọc hết bài này đến bài khác.

Sau khi đọc xong toàn bộ cuốn sách lần đầu tiên, tôi cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Tôi xuống giường và đứng dậy, chân và lưng đều không còn đau đớn nữa. Thật thần kỳ! Rồi một học viên dạy tôi luyện công. Sau đó, tôi đi đến điểm luyện công và luyện công chung với các học viên khác, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất.

Kể từ đó, bất cứ khi nào gặp ai đó, đặc biệt là những người có vấn đề về sức khỏe, tôi liền nói với họ về sự kỳ diệu của Pháp Luân Công.

“Tu luyện Pháp Luân Công, cơ thể bạn sẽ không còn mang bệnh nữa, và bạn sẽ tiết kiệm khoản tiền chi phí thuốc men. Pháp Luân Công ở đây là để cứu người, và Sư phụ dạy mọi người làm người tốt và tu Chân-Thiện-Nhẫn. Bạn sẽ khỏi mọi bệnh tật nếu bạn tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chính là một nhân chứng cho điều này và bản thân tôi đã trải nghiệm qua.”

Sau khi nghe những điều tôi nói, nhiều người đã tiếp nhận và tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Họ cũng trở nên khỏe mạnh hơn.

Không sợ hãi

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động đàn áp Pháp Luân Công. Người của Đội An ninh Nội địa đã tìm đến cán bộ thôn và nói với họ hãy tập trung tất cả các học viên Pháp Luân Công lại và yêu cầu mỗi người viết một bản cam kết từ bỏ tu luyện.

Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. “Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi trở thành một người tốt và bước đi trên con đường chân chính,” tôi nói với họ. “Chúng tôi không trộm cắp và không làm hại ai, và chúng tôi luôn suy nghĩ cho người khác trước và luôn lấy thiện đãi người. Sư phụ dạy chúng tôi khi xảy ra mâu thuẫn, hãy xem xét lại bản thân chứ không tranh đấu. Chúng tôi cố gắng làm mọi việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

“Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi như thế đó, vậy mà các anh có thể nói Pháp Luân Công là tà giáo sao?” Tôi nói.

Đội trưởng Đội An ninh Nội địa nói rằng tôi không thể là trường hợp ngoại lệ được. Anh ta nói: “Dì quả là có tài ăn nói, nhưng chúng tôi nhận lệnh từ trên xuống yêu cầu những người như các dì phải viết cam kết, đi cùng chúng tôi tham dự một phiên tẩy não, và trả cho chúng tôi 3.000 nhân dân tệ.”

“Tôi sẽ không trả cho các anh dù chỉ một xu,” tôi nói.

Một nữ cảnh sát ra hiệu và nghiêng người về phía anh ta và thì thầm điều gì đó.

Sau đó anh ta quay lại nói với tôi. “Dì à, nhìn dì cũng lớn tuổi rồi, có thể dì không cần phải đi,” anh ta nói. “Chỉ cần dì hứa là không đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, thì dì không phải tham dự lớp tẩy não. Dì có thể tập ở nhà nếu dì muốn, và chúng tôi sẽ không làm phiền dì nữa. Nhưng dì phải hứa rằng sẽ không đi đến Bắc Kinh.”

“Vì cớ gì mà tôi phải cam đoan với các anh việc này việc nọ? Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi chỉ theo an bài của Sư phụ. Không ai có thể kiểm soát tôi và không ai có thể ngăn cấm tôi, kể cả chồng và con gái tôi.”

Cuối cùng, họ rời đi mà không nói được gì.

Cứu người

Đệ tử Đại Pháp chúng ta đều biết rằng chúng ta cần phải giảng chân tướng Đại Pháp và cứu người không kể địa vị xã hội của họ. Do đó chúng ta giúp mọi người thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo họ có một tương lai an toàn. Chúng ta cần phải cứu cả những người bức hại chúng ta, bởi suy cho cùng thì họ cũng chỉ là những nạn nhân của ĐCSTQ.

Tôi thường giảng chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi chuẩn bị rất nhiều tài liệu thông tin để đưa cho mọi người. Mỗi lần ra ngoài giảng chân tướng, dường như Sư phụ đều dẫn những người có duyên đến trước mặt tôi. Khi tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ, họ đều vui vẻ đồng ý.

Có lần tôi gặp một việc rất thương tâm, đó là tình huống xảy ra với con trai của cô tôi. Mặc dù tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đều cợt nhả không nghe. Lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu ấy: “Dù có chết thì em cũng không nghe những gì chị nói đâu.”

Sau đó khoảng một tuần, vào buổi tối, khi cậu ấy trở về nhà sau khi chơi mạt chược, cậu ấy vỗ vỗ vào ngực và nói thấy khó chịu ở ngực. Chưa đầy 20 phút sau, cậu ấy qua đời. Mọi người ngay lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện cấp cứu, nhưng trên đường đi, toàn thân cậu ấy đã cứng lại và mọi người đưa cậu ấy quay trở về nhà.

Cậu ấy mới chỉ 42 tuổi và bỏ lại vợ và hai cô con gái. Bởi không lắng nghe chân tướng, mà cậu ấy dường như không chỉ hại chính mình mà còn hại cả gia đình.

Một lần khi đang dán áp-phích giảng chân tướng, một người đàn ông tiến về phía tôi và hét lớn: “Cuối cùng thì tôi cũng bắt gặp bà, lần này bà không thoát được đâu,” ông ta nói. “Bà thường dán những thứ của Pháp Luân Công trên đường. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát và họ sẽ bắt giữ bà.”

Khi nghe thấy điều này, tôi không chút động tâm, tôi nói: “Pháp Luân Công có mạo phạm hay gây trở ngại gì cho anh không? Hãy gọi điện báo cảnh sát đi; tôi sẽ ở đây chờ họ tới. Có thể họ đến để nghe tôi giảng chân tướng và họ sẽ được cứu. Anh hãy suy nghĩ một chút: “Nếu anh gọi điện cho họ, thì chẳng phải anh muốn bị báo ứng sao?”

Sau khi nghe tôi nói như vậy người đàn ông đó rất sợ hãi, và liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý với tôi, nói: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không làm như thế nữa. Tôi chỉ đùa chị thôi.” Sau đó anh ấy nhanh chóng rời đi.

Pháp Luân Công tạo ra tôi và ban cho tôi trí huệ và lòng dũng cảm. Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại với nhiều người khác nhau. Một hôm, một cán bộ của Sở Giáo dục tỉnh đến gặp tôi. Sau khi tôi giảng rõ chân tướng, ông ấy đã hiểu chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại, đồng thời thoái ĐCSTQ. Ông rất vui vẻ tiếp nhận tài liệu chân tướng.

Ông ấy nói: “Tôi nghe nói rằng các chị có đĩa DVD Thần Vận, chị có thể cho tôi một đĩa để gia đình tôi có thể cùng nhau xem được không? Con trai tôi đi du học ở Nhật Bản, và tôi sẽ an lòng hơn nếu con trai tôi ở đó được bình an.” Tôi đưa cho ông ấy một đĩa DVD Thần Vận và ông ấy nói lời cảm ơn tôi: “Chuyến này tôi đến chỗ chị không uổng công rồi.”

Mỗi khi tôi thấy trên Minh Huệ đăng tải tờ gấp hoặc cuốn tài liệu chân tướng mới, tôi liền tải xuống và in chúng ra, rồi tặng cho mọi người, để họ có thể liễu giải chân tướng sâu hơn và luôn ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/2/2/323066.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/17/155598.html

Đăng ngày 4-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share