Bài viết do một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc thuật lại

[MINH HUỆ 25-05-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1998, nhưng ngừng tu khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm tiếp theo. Vấn đề sức khỏe của tôi lại xuất hiện, và tôi phải vào bệnh viện thường xuyên.

Vì tôi phải vật lộn với các triệu chứng bệnh tật tái phát, một bác sĩ đề nghị tôi thử tập Pháp Luân Công. Tôi nghe theo lời khuyên của anh ấy và tiếp tu luyện vào năm 2000. Kể từ đó tôi không bao giờ ngừng học Pháp hay luyện công một ngày nào, dù cho cuộc sống có khó khăn hay bận rộn thế nào đi chăng nữa.

Tôi ngộ ra rằng nếu mình không kiên định luyện công hay học Pháp, thì sau đó sẽ không có thời gian để theo kịp. Suốt 15 năm qua kể từ khi trở thành một người tu luyện, tôi đã lấy việc kiên định trong tu luyện làm ưu tiên, và dưới đây là một vài trải nghiệm trên con đường tu luyện của tôi.

Cuộc đời khốn khó

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền nam Trung Quốc, một lần khi còn nhỏ, tôi bị thương nặng ở lưng trong khi đốn củi. Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị và sử dụng các loại thảo mộc, nhưng không có tác dụng. Thực tế, việc kết hợp đủ loại phương pháp trị liệu đã có hại cho cơ thể của tôi.

Tôi trở nên yếu đến nỗi ngay cả đi bộ cũng bị đau. Lúc đó, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình hoàn toàn thống khổ.

Cuối cùng tôi đã kết hôn và chuyển đến thành phố. Nhưng chồng tôi sớm mất kiên nhẫn với sức khỏe mong manh của tôi và hầu như không về nhà. Nghiêm trọng hơn tôi đã định tự tử nhiều lần. Con trai tôi là thứ duy nhất giữ tôi từ bỏ ý nghĩ đó.

“Chị nên tu luyện Pháp Luân Công!”

Tôi được hồng Pháp chưa được một năm trước khi cuộc bức hại bắt đầu, và luyện công cùng với các bạn đồng tu tại điểm luyện công buổi sáng.

Vì tôi không thể đọc – Tôi đi học chưa đầy một năm – tôi sẽ ngồi và lắng nghe các học viên khác đọc Pháp và kinh văn.

Dần dần, bệnh tật và đau đớn của tôi biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh và tràn đầy hạnh phúc – tôi đã trở thành một người mới. Nhìn thấy sự thay đổi của tôi, chồng tôi bắt đầu cư xử tốt với tôi.

Nhưng tất cả đã chấm dứt khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Chúng tôi bị mất môi trường học Pháp và luyện công chung tích cực ngoài trời. Ngoài nhóm này, tôi không biết liên lạc với các học viên khác như thế nào, và không thể tự mình học Pháp.

Môi trường gia đình tôi trở nên khó khăn hơn, vì chồng tôi là một cán bộ ĐCSTQ. Dưới ảnh hưởng này, tôi tu luyện càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng hoàn toàn ngừng tu. Sự gián đoạn này kéo dài khoảng một năm.

Trong một năm đó, tất cả các bệnh trước đây của tôi đã quay trở lại, tôi đã phải thường xuyên quay lại bệnh viện. Sau khi tất cả các phương pháp điều trị y tế thất bại, một ngày nọ bác sĩ đã kéo tôi ra và nói.

“Chị nên tu luyện Pháp Luân Công!”, Ông ấy nói. “Chỉ cần chị tu luyện ở nhà thì không ai biết đâu.”

Thức tỉnh bởi lời khuyên này, tôi bắt đầu luyện công một lần nữa. Kể từ đó tôi đã không gặp bất kỳ vấn đề sức khỏe nào.

Tiếp tục tu luyện

Bây giờ tôi ngộ ra rằng một người tu luyện cần học Pháp thật tốt để tinh tấn. Nhưng tôi không thể đọc. Tôi đã rất băn khoăn và lo lắng.

Thấy được ước muốn của tôi, Sư phụ từ bi đã giúp tôi. Chẳng bao lâu sau, tôi gặp một học viên được học hành đầy đủ dạy tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ! Tôi có thể nhanh chóng tự mình đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, và chuyển sang đọc các cuốn sách Đại Pháp khác. Tôi cũng có thể đọc Tuần báo Minh Huệ và tờ rơi Đại Pháp. Và tất cả đã dẫn dắt tôi tạo ra những đột phá mới trong tu luyện.

Một hôm tôi nhận ra rằng: “Tôi có thể tĩnh tâm luyện công, khi tôi học Pháp thật tốt. Khi tôi không thể tĩnh khi luyện công thì hẳn đó chính là lúc cần đề cao tâm tính”.

Sau khi thời gian luyện công chuẩn hóa toàn cầu được thông báo trên Minh Huệ, tôi dậy sớm vào mỗi sáng để luyện công. Để kính Sư, tôi mặc đồng phục khi luyện công.

Sau đó tôi ngồi ở thế song bàn phát chính niệm sau khi luyện bài công pháp số Năm. Tôi cũng ngồi ở tư thế đó học Pháp một thời gian.

Trong khi giảng Pháp, Sư phụ luôn ăn mặc chỉnh tề và không bao giờ dùng quạt. Trong khi luyện công, tôi cố gắng làm như vậy. Tôi không bao giờ sử dụng máy điều hòa, ngay cả trong mùa hè. Thật ngạc nhiên, tôi không nhận thấy sự khác biệt giữa việc dùng và không dùng quạt.

Để kính trọng Sư phụ, tôi luôn luôn giữ thuần tĩnh trong khi luyện công. Khi tâm đã tĩnh, tôi có thể cảm thấy cơ thể của mình trở nên cao hơn và lớn hơn.

Pháp Luân Công đã giúp tôi vượt qua khổ nạn

Đầu năm nay, chồng tôi đột nhiên đổ bệnh và nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Cuối cùng chúng tôi đã thuê một căn nhà cạnh bệnh viện để chăm sóc anh ấy tốt hơn. Mặc dù có sự thay môi trường, tôi đã duy trì học Pháp luyện công vài tháng trong lúc anh phải nhập viện.

Khổ nạn tăng lên khi chồng tôi đột ngột qua đời vào một ngày khi tôi ra ngoài mua hoa quả.

Tai họa bất ngờ này quá lớn đối với tôi. Ngay lập tức tôi suy sụp và thậm chí không thể ra khỏi giường.

May mắn thay, các đồng tu đến thăm tôi thường xuyên và chia sẻ kinh nghiệm. Họ cũng học Pháp cùng tôi, giúp tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi không cô đơn: Tôi vẫn còn có Sư phụ và các bạn đồng tu.

Tôi cũng ngộ ra rằng những điều làm mình khó chịu tại nhân gian chính là chấp trước. Sáng hôm sau tôi thức dậy luyện công như thường lệ, cuộc sống bình hòa của tôi nhanh chóng trở lại.

Một thời gian sau, bố chồng tôi qua đời. Là con dâu trưởng, tôi phải quản lý việc tang lễ của ông. Tôi gần như không ngủ trong hai ngày, nhưng không cảm thấy mệt. Tôi vẫn thức dậy đúng giờ để luyện công ngay cả khi chúng tôi ở nhà khách.

Tu luyện rất là khó khăn. Cho dù có xa đến đâu, tôi sẽ bước đi thật chính trên con đường tu luyện và không bao giờ lầm lạc.


Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/4/150900.html

Đăng ngày 10-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share