Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-04-2015] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi. Tôi thường gửi các tin nhắn đa phương tiện qua điện thoại di động đến những người đang bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn họ hiểu được Pháp Luân Đại Pháp thực chất là gì, và để họ hiểu rằng bức hại [học viên Pháp Luân Công] là tội ác, cũng như họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho những việc làm của mình.
Có người đã gọi lại cho tôi sau khi nghe thông điệp của tôi về chính sách gần đây của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về việc yêu cầu các thẩm phán, công an, và các công tố viên phải chịu trách nhiệm về các vụ việc mà họ xử lý “cả đời.” Chúng tôi đã sử dụng chính sách này một cách hiệu quả kể từ tháng 11 năm 2014, để nhắc nhở mọi người rằng họ sẽ không thoát được trách nhiệm với “những việc mà họ đang làm”.
Ông ấy có vẻ không mấy thân thiện khi nói chuyện điện thoại, và ông ấy hỏi tên và nơi tôi ở. Tôi nói với ông ấy rằng tôi phải bỏ tiền túi của mình và bất chấp an nguy của bản thân để nói cho ông ấy chân tướng.
Thái độ của ông ấy có đôi chút chuyển biến, và tôi nói với ông ấy rằng tôi có số điện thoại của ông ấy từ danh sách những người tham gia cuộc bức hại. Tôi nhắc ông ấy rằng thời xưa, tổ tiên của chúng ta luôn chỉ dạy chúng ta rằng “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp, pháp môn tu luyện dựa trên các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, đã được hơn 100 triệu người ở hơn 100 quốc gia trên thế giới theo học. Chỉ ở Trung Quốc môn tu luyện này mới bị đàn áp.
Tôi nói cho ông ấy biết rằng ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn và hỏi ông ấy: “Ông đã từng nhìn thấy cảnh sát đi tuần tra mang theo chăn để dập lửa bao giờ chưa? Ai là người đã báo tin cho đài truyền hình trước khi diễn ra vụ tự thiêu?”
Tôi giải thích với ông ấy rằng, nếu một người làm việc cho đảng, người đó sẽ có liên can tới nó, nên thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó là một ý tưởng đúng đắn.
Ông ấy ngắt lời tôi và nói rằng ông ấy được giao trách nhiệm phụ trách các vụ việc có liên quan tới Pháp Luân Công. Tôi nói với ông ấy rằng đó không phải là vấn đề, và rằng ông ấy vẫn có thể lựa chọn: làm người tốt hay là người xấu. Tôi nói với ông ấy: “Bất kể ông làm gì đi nữa, thì cũng không được bức hại học viên Pháp Luân Công. Công lý rốt cuộc sẽ chiến thắng.”
Sau đó ông ấy hỏi tôi làm thế nào để thoái đảng. Tôi nói với ông ấy rằng tôi có thể giúp ông ấy và rằng chỉ cần thành tâm muốn thoái thì ông ấy cũng có thể sử dụng hóa danh.
Khi ông ấy nói lời cảm ơn tôi, tôi nói ông ấy hãy cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.
Sau đó tôi đã kiểm tra trên mạng và phát hiện ra rằng người mà tôi đã nói chuyện đó chính là Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi tin rằng ông ấy đã có một lựa chọn đúng đắn cho tương lai của mình và sẽ không bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/4/6/307177.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/15/149743.html
Đăng ngày 24-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.