Bài viết của một học viên Đại Pháp từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-04-2015] Nhờ được chứng kiến sự thay đổi to lớn ở vợ tôi sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi cũng đã bước vào tu luyện.
Hai vợ chồng trở thành học viên
Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của vợ tôi rất kém. Cô ấy phải uống tất cả các loại thuốc trước mỗi bữa ăn để có thể cảm thấy no dù trước đó đã ăn nhẹ.
Để chữa bệnh, cô ấy đã tập thử các môn khí công khác nhau, thậm chí còn sử dụng đến những phương pháp mà tôi xem là kỳ quặc, nhưng tất cả đều vô dụng.
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1996, cô ấy ngừng uống thuốc và bỏ tất cả những thứ kỳ quặc kia. Cô ấy trở nên khỏe mạnh.
Khi nhận ra những thay đổi to lớn ở vợ mình, tôi bắt đầu chú tâm tới Đại Pháp. Mùa hè năm đó, tôi cũng bắt đầu tu luyện. Bệnh tim, cứng khớp vai và các căn bệnh khác cũng biến mất tương tự.
Tất cả họ hàng, bạn bè và hàng xóm đã chứng kiến những cải biến cả về thân lẫn tâm của chúng tôi sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trước đây, vợ tôi yếu đến nỗi cô khó có thể nấu ăn cho cả nhà. Giờ đây, cô ấy thậm chí có thể làm cỏ vườn, tỉa cành, và mọi việc khác.
Thông qua tinh tấn học Pháp, vợ chồng tôi ngộ ra được rằng Sư tôn từ bi đang cứu độ tất cả chúng sinh, bao gồm cả chúng tôi.
Chứng thực Pháp tại nơi làm việc
Tôi đã công tác tại nơi mình đang làm việc được 12 năm, vì vậy thời gian tôi dành cho việc học Pháp nhóm và luyện công là khá hạn hẹp, nhưng tôi đã gắng hết sức để học Pháp và luyện các bài công pháp vào thời gian rảnh. Tôi cũng tìm cách nói chuyện với các đồng nghiệp bất cứ khi nào có cơ hội.
Hơn hết, tôi đã nghiêm khắc ước thúc bản thân mình chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Vì vậy, tôi được ông chủ tin tưởng và đồng nghiệp khen ngợi. Việc này đã tạo cơ sở cho việc tôi hồng Pháp và giúp mọi người làm Tam thoái để có một tương lai tốt hơn.
Ngày 25 tháng 04 năm 1999, tôi ăn tối cùng ông chủ khi ông đang tiếp đãi chủ tịch Hội đồng Nhân dân quận cùng một số lãnh đạo của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Họ đang nói chuyện về một chương trình truyền hình quan trọng được phát tối hôm đó – lệnh vận động đàn áp Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân.
Họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy họ muốn biết quan điểm của tôi.
Tôi giảng cho họ chân tướng về Đại Pháp và các học viên đã sống chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào. Tôi cam đoan với họ rằng các học viên Pháp Luân Công không có tham vọng chính trị và cũng không hứng thú với danh lợi thế gian. Tất cả những gì chúng tôi muốn là trở thành những người tốt.
Họ nói: “Nếu anh không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì anh là người tốt.”
Tôi trả lời: “Không có Chân – Thiện – Nhẫn, không ai có thể tránh khỏi bị trượt dốc theo sự suy đồi đạo đức của xã hội.”
Họ tiếp tục: “Nhưng trên truyền hình nói rằng các Đảng viên không được phép tu luyện.”
Tôi tuyên bố: “Vậy thì tôi sẽ rút khỏi Đảng.”
Một vài ngày sau, tôi đến gặp bí thư Đảng ủy tại nơi làm việc và nộp đơn xin rút khỏi Đảng.
Vì lúc đó, tôi là thành viên được chỉ định của Ủy ban Chi bộ Đảng cho công ty của tôi, nên đơn xin rút khỏi tổ chức của tôi đã không được chấp nhận.
Tôi thông báo cho bí thư: “Tôi chỉ muốn để ông biết rằng tôi không cần ông phải chấp thuận. Tôi không còn là một người vô thần, vì vậy tôi cũng không còn là một Đảng viên nữa.”
Ông chủ vẫn tiếp tục khấu trừ Đảng phí vào lương của tôi dù tôi đã rút khỏi Đảng. Sau vài lần được tôi nhắc nhở, cuối cùng họ đã nghĩ lại và tôi đã rút khỏi Đảng.
Để thuận tiện cho công tác và tăng danh tiếng công ty, ông chủ đã cấp cho tôi một chiếc xe hơi cùng tài xế. Không giống như ngày nay, thời điểm đó có rất ít xe hơi, vì vậy việc đi công tác và tham gia các hoạt động đối ngoại bằng xe công ty đã củng cố hình ảnh của chúng tôi.
Nhưng tôi đã sớm nhận ra rằng lái xe luôn theo sát tôi, không để tôi một mình dù chỉ một lát. Lúc đầu, tôi không chú ý nhiều và cũng không thực sự quan tâm, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy phiền.
Sau đó, để thể hiện hành xử của những người tu luyện Đại Pháp luôn đường đường chính chính, nên một ngày tôi đã mời lái xe theo tôi tới một dự án.
Anh ta nói: “Được rồi. Dù sao ông chủ cũng đã cho anh quyền tự quyết về tài chính. Tôi thực sự không cần phải đi theo anh.” Rồi anh ta nói thêm: “Ông chủ đã chỉ đạo vài người để mắt đến anh.”
Khuyên nhủ người khác
Người thân của ông chủ thường làm giả các khoản chi của họ. Tôi thấy việc này khá khó xử. Họ thường ám chỉ với tôi rằng họ là một gia đình và tôi không cần quá nghiêm trọng hóa vấn đề. Nhưng tôi biết mình cần phải hành xử theo các tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp. Tôi cũng cần phải có trách nhiệm với ông chủ của mình.
Sau đó, em dâu và em trai ông chủ đã bị sa thải, ông chủ than thở với tôi rằng: “Những người đáng tin cậy nhất không phải thân nhân của mình mà là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Lúc đầu khi mới làm việc ở đó, tôi thường nghe ông chủ phàn nàn về việc mất thiết bị và các dụng cụ để trong nhà kho mà ông nội của ông trông nom.
Một lần, ông chủ của tôi mắng chửi ông mình và nói rằng ông mình đã để nhà sản xuất chuyển lậu hàng chục tấn thép.
Chuyện xảy ra là, có lô phôi thép không đạt chuẩn, đồng nghĩa với việc công ty bị thiệt hại lớn, vì vậy ông chủ của tôi đã quyết định giữ lại số thép đó, tìm cơ hội nói chuyện với nhà sản xuất để đòi đền bù và đổi lại số thép không đạt chuẩn.
Hãng sản xuất biết ông nội của ông chủ thích uống rượu, nên đã gửi cho ông một thùng rượu và với sự giúp đỡ của ông họ đã vào được kho hàng và chuyển lậu số thép không đạt chuẩn kia ra.
Tôi chia sẻ quan điểm của mình với ông chủ, đề xuất với ông một giải pháp khả dĩ và nói thêm: “Khi một doanh nghiệp phát triển lớn, việc thuê người nhà làm việc chắc chắn sẽ mang lại nhiều vấn đề.”
Ông chủ của tôi đồng ý, không lâu sau công ty đã bắt đầu thay đổi và phát triển.
Vợ ông chủ từng tự lái xe đến kho để lấy vài vại dưa chua. Quản lý kho không cho vì bà không làm đúng thủ tục.
Bà chủ tức giận và phàn nàn rằng: “Tất cả những thứ này đều là của gia đình tôi. Ai cần ‘chấp thuận’ nào? Tại sao tôi lại bị đối xử như người ngoài thế này!”
Khi sự việc được báo cáo với tôi, tôi không bực mình. Tôi nghĩ đó là để tôi đề cao tâm tính.
Khi bà chủ đến gặp tôi để đòi giấy tờ xuất kho, tôi cố gắng giải thích, không ngờ bà ấy đã ngắt lời tôi và nói: “Nhân viên của anh vừa thông báo với tôi rằng chính sách nghiêm ngặt là vì lợi ích kinh doanh của gia đình chúng tôi. Chúng tôi nên cảm ơn anh. Sao chúng tôi có thể không vui được?”
Tôi trả lời: “Bà không cần phải cảm ơn tôi. Xin hãy cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp.”
Một nhân viên trung thực
Có năm, chúng tôi đặt hàng một số nồi hơi từ một nhà máy. Để cảm tạ, nhân viên bán hàng muốn biếu tôi một khoản tiền hoa hồng.
Tôi giải thích rằng mình chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn nên sẽ không nhận tiền hoa hồng. Thay vào đó, tôi sẽ vui nếu có thể giúp anh ấy làm Tam thoái. Anh đã đồng ý.
Sau khi vụ làm ăn được quyết định, ông chủ cùng tôi tới ký hợp đồng với mức giá thỏa thuận là 460.000 tệ. Tôi phát hiện ra giá hợp đồng đã đội lên 30.000 tệ, vốn dự định dành làm tiền hoa hồng cho tôi. Khi tôi phản đối, người bán hàng nói rằng đó là quyết định của giám đốc nhà máy, nên anh không dám làm trái.
Tôi đề xuất sửa giá hợp đồng thành 430.000 tệ, vì tôi sẽ không nhận tiền hoa hồng. Nhưng người bán hàng vẫn cứ khăng khăng rằng anh ta không thể làm khác nếu không được ông chủ của anh ta cho phép.
Sau đó, anh ta gọi cho ông chủ của mình để cùng chúng tôi giải quyết vấn đề.
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi đã giải thích cho ông chủ của tôi.
Ông chủ của tôi xúc động nhưng không ngạc nhiên, vì trước đây ông cũng đã trải qua việc tương tự. Ví dụ, tôi từng ký hợp đồng đặt hàng cửa sổ thép và nhà máy đã biếu tôi 10.000 tệ tiền hoa hồng. Nhưng tôi đã đưa lại món tiền đó cho ông chủ của mình.
Khi giám đốc nhà máy của người bán hàng – tình cờ cũng là một lãnh đạo cấp tập đoàn, đến, ông ta nói: “Để chính tôi xem đây là kiểu người gì.”
Sau khi được giới thiệu với ông chủ của tôi, ông ấy nói: “À, tôi hiểu rồi. Anh ta có cổ phần trong công ty của ngài.”
Ông chủ của tôi trả lời: “Thực ra, anh ta chỉ đơn giản là một nhân viên của tôi. Không phải cổ đông.”
Vị giám đốc lúng túng: “Ngày nay, không có ai đặt nồi hơi mà không đòi hoa hồng. Nhưng anh ấy lại không lấy…” Ông ta ngập ngừng: “Được rồi. Hôm nay, tôi sẽ nán lại một chút. Tôi sẽ mời hai người một bữa trong thành phố.“
Tất nhiên, tôi sẽ tận dụng cơ hội mà Sư phụ an bài để giảng cho ông nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Cân nhắc cho người khác trước
Để giảm thiểu chi phí, ông chủ của tôi sau này đã yêu cầu tôi đảm nhiệm cả việc phát triển lẫn xây dựng các dự án.
Những người quen tôi biết rằng tôi không làm việc hời hợt kiểu chộp giật và luôn đảm bảo các yêu cầu về chất lượng, nên mọi thứ chúng tôi bán đều rất chạy.
Tôi luôn đặt lợi ích của người mua lên hàng đầu và giúp họ trong mọi khía cạnh mua bán bằng hết khả năng của mình.
Cuối cùng, ông chủ đã ghé qua văn phòng tôi và trách khéo: “Anh luôn chọn hàng tốt nhất cho người mua – Chúng ta phải làm gì với các sản phẩm kém chất lượng còn lại đây?”
Điều ông thật sự muốn nói có lẽ là tôi đang gây thiệt hại cho công ty của ông.
Vậy nên tôi đã giảng giải cho ông đạo lý cân nhắc cho người khác trước và đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình. Tôi cũng đã chỉ ra thực tế rằng doanh số bán hàng của chúng tôi không bị ảnh hưởng mà còn luôn tăng trưởng nhờ danh tiếng của công ty.
Ông ấy có thể thấy là tôi nói đúng. Kể từ đó, ông không còn than phiền hay hỏi thêm về bất cứ quyết định nào của tôi.
Ông chủ của tôi muốn tặng tôi một căn hộ và cho phép tôi chọn một căn hộ lớn với chất lượng tốt cùng những tiện nghi mà tôi thích. Tôi đề nghị được trả tiền mua căn hộ, nhưng ông ấy cứ khăng khăng coi đó là một món quà.
Trước khi cùng vợ chuyển đến căn hộ, tôi biết ông chủ gần đây đang gặp khó khăn với dòng tiền mặt và phải vay nặng lãi. Vì vậy, tôi nói chuyện với vợ mình và chúng tôi đã quyết định trả tiền mua căn hộ với mức giá tương tự các nhân viên công ty khác.
Tôi sợ ông chủ sẽ cảm thấy ngại, nên đã đợi cho đến khi ông rời khỏi một cuộc họp mới thanh toán tiền.
Khi ông biết chuyện và đến tìm tôi, tôi nói với ông rằng: “Công ty đang trải qua giai đoạn kinh tế khó khăn. Gia đình chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đó là quyết định của chúng tôi với tư cách là người tu luyện. Sau khi ông ổn định công việc và giàu có thì nếu muốn tặng tôi một món quà, tôi sẽ nhận.”
Ông chủ của tôi xúc động không nói nên lời, ngoài ra ông còn rưng rưng nước mắt.
Tiếp tục nỗ lực hết mình
Tôi cũng từng bị bức hại. Sau khi được thả khỏi trại giam, dưới sự an bài từ bi của Sư phụ, một trong những công ty xây dựng hàng đầu khu vực ở quận đã thuê tôi làm quản lý dự án. Ông chủ mới rất xem trọng và tuyệt đối tin tưởng tôi. Phần lớn các nhân viên cũng tôn trọng tôi.
Tôi tiếp tục nỗ lực hết mình để sống và làm việc chiểu theo các nguyên lý, yêu cầu của Đại Pháp, mong mỏi chứng thực Pháp để mọi người thấy sự vĩ đại của Đại Pháp thông qua hành động của mình.
Cả gia đình tôi vẫn tu luyện Đại Pháp tinh tấn. Tài chính của chúng tôi ổn định, tôi sống cùng vợ trong một căn hộ lớn và tôi cũng có gian hàng bán lẻ riêng của mình.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự là niềm vui và phúc lành mà khó có thể biểu đạt bằng ngôn ngữ con người. Tôi muốn thế giới đều biết về Đại Pháp và thực sự hiểu ý nghĩa của cuộc đời.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/21306352.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/12/149701.html
Đăng ngày 20-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.