Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 14-09-2014] Những quan niệm người thường có thể ngăn cản chúng ta lĩnh hội các nguyên lý của Pháp. Tôi đã từng có nhiều quan niệm người thường, nhưng sau khi tôi loại bỏ được chúng, môi trường xung quanh tôi đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về quá trình loại bỏ chúng.

Vào một ngày, khi tôi đang phát tài liệu Đại Pháp, xe máy của tôi đã đâm vào hàng rào và tôi bị ngã xuống đất. Có ba chỗ trên khuôn mặt của tôi bị chảy máu trong khi người đồng tu ngồi ghế sau có cảm giác như anh ấy chỉ ngã nhẹ xuống mặt đất. Xe máy đã đổ xuống cách chỗ chúng tôi chừng vài mét và động cơ vẫn đang chạy. “Điều này thật khủng khiếp!” là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của tôi. Sau khi rơi úp mặt xuống đất, tôi niệm: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” (Hai thủ ấn Phát chính niệm, Tinh tấn yếu chỉ II) Mặc dù có vẻ như tôi đã có chính niệm, nhưng động lực thật sự của tôi là sợ bị thương.

Sư phụ giảng:

“Tuy ngôn tu luyện sự

Đắc khứ tâm trung chấp

Cát xả phi tự kỷ

Đô thị mê trung si” (Khứ chấp, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Tuy nói việc tu luyện

Phải khứ chấp trong tâm

Cắt bỏ phi tự kỷ

Đều là si trong mê” (Khứ chấp, Hồng Ngâm II)

Tôi ngộ ra rằng chỉ khi đồng hóa với các nguyên lý của Đại Pháp, loại bỏ quan niệm người thường, và mong muốn theo Sư phụ, đó mới là chính niệm của đệ tử Đại Pháp.

Sau khi tôi chân chính đề cao, vợ tôi bắt đầu ủng hộ Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp để chữa bệnh. Lúc đó, tôi mới khoảng 30 tuổi nhưng đã bị hành hạ bởi bệnh tật. Chỉ có leo ba tầng cầu thang, tôi cũng phải ngồi nghỉ một lúc. Vào giữa tháng Sáu năm 1997, tôi tình cờ bắt gặp cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi học nó và cơ thể của tôi đã hồi phục lại trạng thái của một thanh niên. Tôi thực sự cảm thấy sự quý giá của Đại Pháp.

Kể từ đó, tôi đã luyện công và học Pháp tại nhà. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi vẫn tiếp tục học. Vào năm 2003, sau khi một học viên đưa cho tôi những bài kinh văn mới của Sư phụ và các tin tức về Đại Pháp, tôi bắt đầu bước ra và liên lạc với các học viên khác.

Lúc đó, nỗi sợ hãi của vợ tôi tăng lên. Cô ấy đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình để gây áp lực lên tôi – cha mẹ và anh, em của tôi đã đánh đập và dọa cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi trấn tĩnh lại để học Pháp và phát chính niệm giải thể toàn bộ các yếu tố bức hại mình.

Lúc đầu, vợ tôi và mẹ vợ cằn nhằn với tôi. Mặc dù đang học Pháp, tôi vẫn cảm thấy bị kích động và có cái gì đó bên trong tôi muốn phản bác lại. Sau đó, tôi ngộ ra rằng khi tôi để nó (sự cằn nhằn) trong tâm, vợ tôi và mẹ vợ sẽ bị cựu thế lực thao túng nhiều hơn. Sư phụ đã giảng:

“… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉII)

Tôi đã bình tĩnh lại và bảo trì tâm thái từ bi khi họ bắt đầu cằn nhằn. Sự thù hận đang tra tấn tôi đã biến mất. Họ đã dừng lại khi tôi không để ý tới những lời phàn nàn. Sau đó, cả hai đều đọc Chuyển Pháp Luân và thậm chí cả đứa con gái 10 tuổi của tôi cũng thường xuyên học Pháp.

Giải quyết xung đột tại nơi làm việc

Tôi luôn làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm nhưng thường bị đem ra bàn tán và thậm chí bị xúc phạm. Tôi biết rằng là một học viên, tôi cần phải dung thứ điều này. Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao mình lại gặp phải những lời lăng mạ khi có kỹ năng giao tiếp khá tốt. Mặc dù chịu đựng cuộc xung đột, nhưng trong tâm tôi vẫn nuôi dưỡng oán giận.

Vào một ngày khi tôi chia sẻ với các đồng tu, tôi ngộ ra rằng đây là một khổ nạn để tôi đề cao tâm tính của mình. Tâm tôi bắt đầu lắng dịu xuống. Sự oán giận đã chuyển thành đồng cảm và cuối cùng là lòng từ bi đối với những người đã vu khống mình.

Sau khi tôi loại bỏ những suy nghĩ người thường của mình, hơn 6 tháng sau, cuộc xung đột đã được giải quyết.

Tầng tầng Pháp lý được triển hiện

Một tuần chúng tôi có hai buổi học Pháp nhóm tại nhà của một học viên. Khi ở nhà, vì không thể chịu nổi cái nóng nên tôi thường ở trong phòng máy lạnh. Tuy nhiên, tại điểm học Pháp, chúng tôi không có điều hòa hay quạt. Cửa phòng luôn đóng kín. Khi tôi đổ mồ hôi liên tục, làm thế nào để học được Pháp? Mặc dù tôi biết rằng chịu khổ là một điều tốt, nhưng trong tâm mình tôi vẫn đổ lỗi cho các học viên. Vì là người duy nhất cảm thấy rất nóng trong khi các học viên khác không hề lên tiếng, tôi đã dùng những suy nghĩ người thường để đánh giá các học viên và nghĩ rằng họ đã không tạo một môi trường tốt để học Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Làm người tu luyện thì không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để yêu cầu.” (Bài giảng thứ tư,Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ, máy điều hòa là một tiện nghi hàng ngày của người thường và cảm giác nóng bức, ngột ngạt là nhắm vào họ. Liệu cảm giác đó có thể ảnh hưởng tới người tu luyện không? Khi tôi bị mắc kẹt trong tâm lý của người thường, tôi cảm thấy nóng và ngột ngạt. Khi tôi buông bỏ chấp trước người thường, không còn phàn nàn, tâm trí tôi trở nên thuần khiết. Tôi cảm thấy một luồng hơi mát ở phía sau cơ thể mình và có thể chịu được cái nóng. Trên thực tế, khi tôi bước ra khỏi cảm giác con người, tôi đã bước ra khỏi trạng thái của người thường và tiến vào trạng thái của Thần. Một vị Thần không bị ức chế bởi các nguyên tắc trong thế giới con người.

Vạn vật đều có linh

Tại nơi tôi làm việc có nhiều ruồi. Tôi không thể đuổi chúng đi và chúng tiếp tục vo ve quanh tôi. Ban đầu tôi đã giết chết một vài con trong số đó. Thật lạ là tôi có thể giết chúng chỉ với tờ giấy gấp đôi mà không cần dùng tới vỉ đập. Có phải chúng đang tìm đến cái chết? Đột nhiên, tôi nhớ ra Sư phụ giảng rằng mọi vật đều có sinh mệnh:

“Bất kể vật chất nào trong vũ trụ, bao gồm tất cả toàn thể những vật chất tràn đầy trong toàn vũ trụ, chúng đều là những linh thể, chúng đều có tư tưởng; chúng đều là những hình thái tồn tại của Pháp vũ trụ tại các tầng khác nhau.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Tôi nói với những con ruồi trong tâm mình: “Có thể xuất hiện trước mặt một đệ tử Đại Pháp là duyên phận của các bạn. Hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.’ Các bạn sẽ thấy mình không sống một cách vô ích vì nhận được phước lành từ Đại Pháp.” Những con ruồi đã bay đi sau khi tôi xuất ra suy nghĩ này.

Lấy cảm hứng từ chuyện này, khi học Pháp ngoài trời, tôi đã nói với những con ruồi rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Tuy nhiên, chúng vẫn không bay đi, và phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu này cũng không được. Chúng đã đốt tôi khiến tôi rất ngứa và không thể tĩnh lại. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng sự khó chịu vì ngứa là cảm giác của người thường. Một vị Thần sẽ không có cảm giác như vậy. Vì vậy, tôi tập trung vào việc học Pháp và chịu đựng nó. Một lúc sau, những con ruồi không còn cắn tôi nữa; chính niệm của một đệ tử Đại Pháp có thể chính lại mọi thứ.

Khi chúng ta cảm thấy bất lực, mất mát và khó duy trì trạng thái tu luyện vững chắc, đó là lúc để loại bỏ những suy nghĩ người thường của chúng ta. Khi chúng ta loại bỏ được càng nhiều suy nghĩ người thường, các Pháp lý sẽ được triển hiện cho chúng ta càng nhiều. Một tầng Pháp lý sẽ được triển hiện khi một lớp tư tưởng người thường được gỡ bỏ, chúng ta sẽ đồng hóa với tầng Pháp đó và thăng tiến lên một tầng mới. Tôi hy vọng rằng các học viên có thể tu bỏ những quan niệm người thường, đồng hóa với Pháp mà không bị cản trở bởi bất kỳ suy nghĩ nào và trở về với niệm tiên thiên thuần khiết của mình: trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/14/修去人念之后-296401.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/29/3495.html

Đăng ngày 30-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share