Bài viết của một học viên tại Mỹ quốc

[MINH HUỆ 08-02-2014] Gần đây tôi có được thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng của Sư phụ “… hiện nay hết thảy các sinh mệnh ở thế gian này đều đã vì Pháp mà đến.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003) và “… đời này của chư vị đã là một đời của người tu luyện, việc gì cũng đều không ngẫu nhiên nữa…” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006]) Tôi nhận ra rằng tôi không nên bỏ qua những lời nói ngẫu nhiên và lặp đi lặp lại của người khác, kể cả những người không tu luyện.

Tôi là một học viên mới. Do có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp, tôi tìm được cuốn Chuyển Pháp Luân trên mạng trực tuyến. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi đọc xong cuốn sách. Tôi không bước ra để Hồng Pháp hay phơi bày cuộc bức hại trong một thời gian dài, và tôi không nhận thức được rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là có yêu cầu phải trợ Sư Chính Pháp.

Mẹ tôi đến Mỹ thăm tôi. Tôi cho bà đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà không nghĩ gì nhiều sau khi đọc xong cuốn sách. Tôi nghĩ rằng mẹ tôi có thể không có tiền duyên tu luyện Đại Pháp theo như phản ứng của bà, bởi khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi bị chấn động và xúc động bởi những lời giảng của Sư phụ.

Mẹ tôi hỏi tôi rằng liệu các học viên có lập ra bất kỳ loại tổ chức nào, phải cư xử theo cách cụ thể nào đó, hay có các hoạt động theo yêu cầu nào hay không. Tôi đáp lại: “[Pháp Luân Đại Pháp] không có tổ chức. Mỗi người đều tu luyện từ nội tâm của mình.” Tôi nghĩ tôi đã đưa ra một câu trả lời đúng đắn.

Sau một thời gian, mẹ tôi lại hỏi câu hỏi giống lần trước, và đến lúc đó tôi mới tìm đến một điểm luyện công. Tôi gặp một vài học viên sau khi tìm thấy một điểm luyện công, và phát hiện ra rằng mọi người đang bận rộn với các hạng mục Đại Pháp. Tôi đã bỏ qua lời nói của mẹ tôi bởi vì bà không phải một học viên và tôi đã suýt bỏ lỡ cơ hội trợ giúp Sư phụ Chính Pháp.

Một học viên chia sẻ rằng tôi nên khích lệ mẹ tôi tu luyện Đại Pháp. Với sự giúp đỡ của học viên này, tôi đã học Pháp với mẹ mình, song hiệu quả không được tốt. Tôi cảm thấy thất vọng và nghĩ rằng mẹ tôi không có tiền duyên với Đại Pháp. Thậm chí tôi còn tranh cãi với bà. Học viên nói trên chia sẻ rằng khi chúng ta tức giận với người thường, đó thường là sai sót của chúng ta.

Sau đó mẹ tôi nói rằng bà muốn giúp đỡ các học viên với bất cứ thứ gì họ cần. Tôi nghĩ: “Mẹ không phải là học viên. Làm thế nào mẹ có thể làm công tác Đại Pháp khi không phải là học viên?” Do vậy, tôi từ chối bà. Song mẹ tôi vẫn đòi giúp đỡ. Trùng hợp là khi đó một học viên nói rằng các học viên ở thành phố khác đang quảng bá Thần Vận và hỏi rằng mẹ tôi có thể giúp họ nấu ăn không. Tôi lưỡng lự và nghĩ: “Mẹ tôi không phải là học viên và không thể chịu được khổ. Bà có làm xáo trộn mọi thứ không? Liệu sau này bà có oán trách tôi không?” [Lúc đó] tôi biểu hiện ra tất cả các loại tâm người thường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, mẹ tôi vui vẻ đồng ý giúp đỡ.

Mẹ tôi trở thành một học viên

Tôi đã thấy lo lắng khi tôi thu xếp cho mẹ tôi đến thành phố này. Tôi e rằng bà không thể chịu được khổ hay phối hợp tốt với các học viên địa phương. Nhưng hoá ra, bà học hỏi và được thụ ích rất nhiều. Bà nói là bị xúc động bởi tinh thần của các học viên và bắt đầu luyện các bài công pháp và học Pháp với họ. Không lâu sau khi bà trở lại từ thành phố này, bà đến thành phố khác để hỗ trợ. Lần này bà phân phát tờ rơi quảng bá Thần Vận. Khi chúng tôi nói chuyện điện thoại, bà vui vẻ nói với tôi: “Mặc dù công việc nặng nhọc, song mẹ rất hạnh phúc. Bây giờ mẹ có thể ngồi đả toạ ở thế song bàn.” Có vẻ như mẹ tôi đã bước chân vào con đường tu luyện.

Tôi nhận ra từ kinh nghiệm tu luyện của mẹ tôi rằng “Vậy đã là hình thức tu luyện này của đệ tử Đại Pháp mà xét, thì chưa có ai [làm], không có khuôn mẫu.”(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Miền tây Mỹ quốc [2005]). Tôi không nên kỳ vọng mẹ tôi có hiểu biết giống mình khi mới tìm hiểu về Đại Pháp. Tôi không nên lấy các học viên khác làm khuôn mẫu hay coi chính bản thân mình là một khuôn mẫu. Tôi cũng hiểu được rằng mặc dù trên bề mặt mọi thứ dường như là ngẫu nhiên, song chúng không xảy ra một cách ngẫu nhiên.

Do tôi còn khá mới trong tu luyện, tôi vẫn có nhiều chấp trước con người cần buông bỏ. Trên đây là hiểu biết của tôi ở thời điểm hiện tại.

Cảm ơn Sư phụ từ bi vô lượng! Cảm ơn các bạn đồng tu vì sự giúp đỡ vô vị kỷ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/8/不要忽视身边人反复说的话-287428.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/28/145637.html

Đăng ngày 29-03-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share