Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-10-2013] Mẹ tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 11 năm 2011. Lúc đó, cả hai mẹ con tôi đều đang trên bờ vực của cái chết vì đang chịu đựng chứng đau thắt ngực và một số bệnh tật khác.

Bà ngoại của tôi đã bị đầu độc trong cuộc Cách mạng Văn hóa và gia đình của bà bị giết hại. Một người tốt đã cứu mẹ tôi. Khi còn là một đứa trẻ, tuổi thơ của mẹ tôi đã chịu rất nhiều đau khổ, kể cả việc suýt nữa bị chó sói ăn thịt, nhưng cuối cùng đã rất may mắn. Tôi sẽ cho bạn biết lý do tại sao. Chồng tôi là xã hội đen, nhưng cuối cùng lại giúp tôi nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi với các bạn.

1. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đầu độc bà ngoại tôi

Quê tôi ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Trước Cách mạng Văn hóa, ông bà ngoại tôi đều là giáo sư trường y khoa. Trở về nước sau khi học tập nghiên cứu ở nước ngoài, họ đã ngay lập tức bị bắt giam khi xuống máy bay, và bị buộc phải ly dị. Bà ngoại tôi trở nên loạn trí bởi kết quả của việc tra tấn. Một người tốt đã chăm sóc bà sau khi bà được chính phủ Nội Mông Cổ tiếp nhận, và bà dần dần lấy lại được ý thức của mình. Bà kể với chúng tôi rằng mình đã bị ĐCSTQ tiêm những loại thuốc độc khi bà còn ở trong tù. Sau mỗi lần tiêm, họ chờ một thời gian và sau đó lại tiêm cho bà một loại thuốc khác. Người bình thường không thể ý thức được những gì sau đó. Đó là một phương pháp thuận tiện cho ĐCSTQ giết người một cách từ từ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

ĐCSTQ đã bức hại gia đình của mẹ tôi

ĐCSTQ đã lấy lý do ông ngoại tôi ra nước ngoài để giết hại toàn gia đình bằng cách bắn chết các con và cháu của ông. Năm ấy mẹ tôi mới chỉ có mấy tuổi. Họ kéo cả gia đình ra để hành quyết. Một người tốt đã nắm lấy mẹ tôi và nói rằng bà là một đứa trẻ mồ côi, và bà thực sự đã trở thành trẻ mồ côi sau cuộc hành quyết đó. Bà là người duy nhất còn sống sót trong gia đình mình. Sau đó bà sống với một gia đình khác.

“Chó sói, đừng ăn thịt ta.”

Tôi nghĩ mẹ của tôi đã rất may mắn, vì bà có thể tồn tại trước những khó khăn và gian khổ như vậy. Người mẹ nuôi của mẹ tôi đã ngược đãi bà, bắt bà bổ củi, giặt quần áo và làm các công việc nhà, mặc dù lúc đó bà còn rất nhỏ. Thời tiết ở vùng Đông Bắc Trung Quốc rất lạnh, nhưng mẹ nuôi của bà không cho bà được sưởi ấm bằng lửa.

Nhiều lần bà ấy đã bắt mẹ tôi đi lấy củi trên núi, ở những nơi rất xa và trời thì tối. Bà không có thời gian để trở về nhà và phải qua đêm trên núi trong cái giá lạnh của mùa đông. Một lần bà không cẩn thận và đi vào hang của một con sói để được ấm hơn. Có 10 đến 20 con sói con nằm trong hang. Bà đã ôm một con sói con để làm ấm cơ thể mình. Sau đó hai con sói lớn đi vào hang. Đôi mắt của chúng phát ra một ánh sáng màu xanh lá cây. Chúng nhìn thẳng vào bà và thấy bà đang ôm một con sói con. Chúng không tiến lại gần bà, nhưng thay vì vậy chúng quay lại, nằm ở trước cửa ra vào và ngủ ở đó.

Một lần khác khi bà trở về nhà lúc trời tối, một bầy sói đã chặn đường bà. Bà nhắm mặt lại và lấy tay che đầu. Bà nghĩ rằng tất cả đã hết, nhưng bà đã nói trong tâm mình: “Chó sói, đừng ăn thịt ta.” Bà chờ đợi cái chết và đứng đó một thời gian dài. Khi mở mắt ra bà nhìn thấy bầy sói đã chia thành hai nhóm, để lại cho bà một con đường để đi qua. Bà lấy hết can đảm và bước đi. Bầy sói theo bà đến lối vào của ngôi làng, sau đó quay lại và đi mất.

2. Gian khổ trở thành niềm vui sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Tại sao tôi nghĩ rằng mẹ tôi rất may mắn? Bởi vì bà đã được an bài để tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ đã bảo vệ bà vượt qua khổ nạn suốt nhiều năm, đến tận khi bà trở thành một đệ tử Đại Pháp! Mẹ tôi và tôi bắt đầu tu luyện cùng nhau vào tháng 09 năm 2011. Thời điểm đó, bà đang trong tình trạng nguy hiểm bởi chứng đau thắt ngực, và bác sĩ nói rằng đã hết cách chữa. Ông gửi mẹ tôi về nhà để chờ chết. Một hôm, mẹ tôi đã nói với một vài học viên Pháp Luân Công: “Xin hãy dạy cho tôi các bài tập!” Sau đó, bệnh đau thắt ngực của bà không còn tái phát và bà trở nên khỏe mạnh.

Con gái trên bờ vực của cái chết

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vì tôi tin cảm xúc của mẹ mình. Tôi đã theo mẹ khắp mọi nơi. Tôi và bà sống chết có nhau. Khi còn trẻ, tôi rất ốm yếu. Tôi cũng bị chứng đau thắt ngực, táo bón, và có lượng đường trong máu cao. Một lần, khi lên cơn đau thắt ngực, tôi đã ngất xỉu và ngã xuống đất. Răng của tôi nghiến chặt và cơ thể của tôi cuộn tròn như một quả bóng. Thỉnh thoảng, khi lên cơn đau, số lượng tế bào hồng cầu của tôi giảm xuống còn số lượng bạch huyết cầu tăng lên. Nếu tình hình trở nên xấu, tôi có thể mắc bệnh bạch cầu (ung  thư máu). Bác sĩ bảo tôi không có nhiều hi vọng, nhưng vẫn cố gắng giúp tôi với một mũi tiêm. Mẹ tôi ôm tôi và thở dài. Bà nghĩ rằng tôi sẽ chết và đã ôm tôi suốt đêm. Tôi đã thức dậy vào buổi sáng hôm sau. Mẹ tôi và tôi thực sự rất may mắn. Sư phụ đã trông nom chúng tôi.

Sau khi Sư phụ cứu tôi, tôi đã giao cấp sinh mệnh mình cho Đại Pháp. Một người có lượng đường trong máu cao không nên ăn đồ ngọt nhưng tôi thì không sợ. Tôi không nhớ mình đã trở nên khỏe mạnh từ lúc nào. Bây giờ, tôi hiểu rằng khi buông bỏ chấp trước vào sinh tử lúc đó tôi đã tiến nhập vào Đại Pháp.

Can nhiễu khi đọc Chuyển Pháp Luân

Tôi đã có những khó khăn khi mới bắt đầu tu luyện. Can nhiễu ngăn cản tôi đọc sách, vì vậy tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân bằng cả hai tay và cố gắng đọc bằng cách đi đi lại trong sân. Tôi quyết tâm đọc. Sau đó, nó không còn là vấn đề nữa. Tôi đã sử dụng mọi cơ hội để học Pháp. Tôi nghe bản ghi âm bài giảng của Sư phụ khi làm các công việc gia đình và mỉm cười trong khi nghe. Tôi thực sự rất thích sự hài hước của Sư phụ. Gia đình tôi không biết tại sao tôi lại vui như vậy.

Khó khăn khi luyện các bài công pháp

Có một thời điểm, tôi không thể tự thức dậy vào buổi sáng để luyện công. Vì vậy tôi đã hẹn thời gian để mình phải dậy và luyện năm bài công pháp, cho dù tôi có muốn hay không. Nếu bị đau, tôi sẽ nghiến răng chịu đựng và tôi có thể hoàn hoàn thành tất cả các bài công pháp. Bây giờ, việc dậy vào buổi sáng không còn khó khăn với tôi và tôi cảm thấy một cách tự nhiên chân mình không còn đau trong thời gian ngồi đả tọa. Tôi ngộ ra rằng nếu một người luôn chạy theo ý nghĩ của mình khi luyện công, đó là đang luyện tà pháp. Khi xuất hiện quá nhiều những niệm đầu bất hảo hay nghiệp tư tưởng, tôi sẽ gọi Sư phụ và niệm:

“Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.”

Sau đó, tôi có thể ngay lập tức tĩnh tâm lại. Tôi ngộ được rằng mọi thứ cần được đặt trong Pháp, học Pháp, luyện công và phát chính niệm là để cứu độ chúng sinh.

Nghi ngờ Pháp Luân Đại Pháp

Bất cứ khi nào tôi có những tư tưởng nghi ngờ Đại Pháp, tôi sẽ lập tức tiêu diệt chúng. Tôi tin vào Sư phụ và Pháp. Tôi thanh trừ tất cả các nhân tố can nhiễu đến Pháp. Khi thường xuyên phát chính niệm, tôi dễ dàng kiểm soát bản thân. Sau đó, rất tự nhiên tôi không còn sợ hãi khi phát tài liệu giảng thanh chân tướng nữa.

3. Chính niệm cứu người một cách đường hoàng, công khai

Ăn mặc lịch sự

Cứu độ chúng sinh là trách nhiệm của mỗi đệ tử Đại Pháp, bao gồm cả học viên mới như tôi. Tôi trở nên khỏe mạnh và dáng dấp được cải thiện sau khi bắt đầu tu luyện. Khi ra ngoài để giảng thanh chân tướng, tôi trang điểm và mặc quần áo sạch đẹp để hấp dẫn hơn. Tôi chắc chắn rằng mình [ăn mặc] gọn gàng và sạch sẽ. Tôi cảm thấy rằng các học viên nên tạo cho mọi người một ấn tượng tốt.

Cứu người bằng xe đạp

Tôi đạp xe không nghỉ và bỏ các tờ thông tin giảng thanh chân tướng vào giỏ xe của những người mà tôi đi ngang qua. Một lần, tôi đặt một vài tờ tài liệu vào giỏ xe của một phụ nữ cao tuổi. Bà trông rất lo lắng và hét lên: “Đây có phải là về Pháp Luân Công không? Hãy lấy nó lại ngay.” Tôi nói với bà rất lịch sự: “Xin hãy đọc những thông tin đó, nó sẽ tốt cho bà đấy.”

Bà ấy trở nên lo lắng hơn. Tôi nói với bà rằng những tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công được đưa trên các bản tin của ĐCSTQ tất cả đều là dối trá. Bà vẫn còn rất tức giận. Tôi nói với bà: “Dì ơi, dì đừng giận. Con sẽ mang nó đi, dì đừng giận nữa nhé.” Tôi nghĩ: “Bà không muốn nó, nhưng rất nhiều người đang đợi để được nhận những gì mà tôi vừa đưa bà.” Tôi muốn để lại cho bà một ấn tượng tốt. Tôi hi vọng bà sẽ cảm động bởi lòng tốt của tôi và có thể sẵn sàng lắng nghe các học viên sau đó.

Cứu giáo viên của con tôi

Giáo viên của con tôi là một thành viên trong các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Tôi đã nói chuyện với cô ấy nhiều lần về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp, cuối cùng tôi đã thuyết phục được cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi không để ý đến thực tế con tôi đang là học sinh của cô ấy và nó có thể bị ảnh hưởng. Tôi không sợ bởi vì cứu nguời là một việc chính đáng.

Dán thông tin giảng thanh chân tướng ngay dưới camera theo dõi tại đồn cảnh sát

Mỗi khi đến nhà tôi, mẹ tôi thường mang theo các thùng tài liệu giảng thanh chân tướng và các đĩa DVD Thần Vận, và chúng tôi cùng nhau phân phát chúng. Một lần, khi chúng tôi đến lễ hội tại một ngôi chùa. Tôi đã tranh cãi về việc chúng tôi có nên phân phát tài liệu. Tôi đã nghiến răng đồng ý. Tôi không muốn đến cuối lại mang thêm tài liệu thừa về nhà. Những tài liệu này là để cho mọi người xem. Nếu chúng tôi dán chúng ở nơi không có người thì ai sẽ nhìn thấy chúng.

Tôi đứng bên cạnh và phát chính niệm mạnh mẽ. Tôi loại bỏ tất cả các can nhiễu ngăn cản mọi người biết rõ sự thật về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Mẹ tôi ở bên cạnh dán thông tin và phân phát tài liệu cho những người đi qua. Một vài người còn hỏi bà: “Đây có phải nói về Pháp Luân Công không?” Bà trả lời: “Vâng, xin hãy xem đi. Sẽ tốt cho bạn nếu đọc nó.”

Ngay sau khi bà dán tài liệu xong, người dân tụ tập xung quanh để đọc. Chúng tôi dán thông tin dọc theo con đường dẫn đến lối vào đồn cảnh sát. Tôi phát hiện có một camera giám sát ở đó và trở nên hoảng hốt. Tôi hét lên với mẹ và chỉ vào camera giám sát. Bà nói: “Không có vấn đề gì cả, chúng ta đang làm điều chân chính nhất. Các camera giám sát là để chụp hình tội phạm, không phải để chụp chúng ta. Chúng ta cần thanh trừ bất cứ nhân tố nào ảnh hưởng đến những gì chúng ta đang làm.” Tôi nhanh chóng phát chính niệm và không có gì xảy ra.

Giảng chân tướng dọc theo đường ray xe lửa

Thỉnh thoảng chúng tôi dán các thông tin giảng chân tướng dọc theo đường ray xe lửa. Có lần, một nhân viên đường sắt cao tuổi đi ngang qua và hỏi: “Chị đang dán cái gì vậy? Đó là về Pháp Luân Công à?” Tôi đã đi bộ với ông một lúc để nói chuyện về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Tôi bảo ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Ông cười và nói “Đại Pháp hảo”, sau đó ông ấy rời đi.

Cây cột gật đầu với tôi

Một lần khi tôi dán một vài thông tin lên một cột bê tông công cộng. Tôi thấy cây cột lắc lư qua lại. Ban đầu, tôi nghĩ rằng đó là một trận động đất, nhưng rồi tôi nhìn quanh và không thấy cái gì khác di chuyển. Tất cả mọi thứ đều bình thường. Tôi dụi mắt và nhìn lại một cách cẩn thận. Cây cột vẫn lắc lư qua lại. Cây cột được chôn sâu dưới lòng đất, làm thế nào nó có thể lắc lư như thế được. Không có vết nứt nào trên mặt đất. Tôi nhận ra rằng cây cột đang gật đầu với mình. Sư phụ đã khích lệ tôi tiếp tục làm tốt công việc giảnh thanh chân tướng.

Không có ý niệm về việc bị bức hại

Mẹ tôi và tôi không sợ. Chúng tôi giữ mối quan hệ hòa ái với tất cả mọi người ở công ty. Chúng tôi cười và nói chuyện, rất tự nhiên chúng tôi đã làm những gì cần để cứu độ chúng sinh một cách thoải mái. Chúng tôi không có ý niệm về việc bị bức hại. Bất cứ khi nào tư tưởng ấy xuất hiện, chúng tôi sẽ ngay lập tức diệt trừ chúng. Chúng tôi biết rằng Sư phụ luôn bảo hộ chúng tôi, vì vậy không có gì phải lo sợ. Chúng ta đang làm điều chân chính và thần thánh nhất. Không ai được phép cản trở chúng ta. Chúng ta chỉ cần tuân các bài giảng của Đại Pháp và tin tưởng Sư phụ.

Không có gì can nhiễu mẹ tôi học Pháp

Mẹ tôi dành mọi cơ hội để học Pháp với tâm trí thuần tịnh. Bà rửa sạch tay và đọc sách Đại Pháp mỗi khi có cơ hội trong lúc làm việc nhà. Một lần, khi tôi về nhà, một vài người thợ đang lắp lò sưởi và tạo thành tiếng ồn rất lớn. Mẹ tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong tư thế song bàn và đọc Chuyển Pháp Luân. Bà vẫn có thể tập trung trong một môi trường ồn ào như vậy!

4. Tu tốt bản thân, gia nhân chuyển biến

Chồng là xã hội đen – hai chúng tôi trên bờ vực của ly hôn

Chồng tôi là xã hội đen. Anh ta có tiếng gần xa trong việc đánh nhau. Bố chồng tôi thì đi tiểu trong sân khi tôi đang bận rộn làm việc ở đó. Ban đầu, khi mới kết hôn, tôi rất kính trọng bố mẹ chồng, thậm chí còn giặt đồ lót cho họ. Hầu hết phụ nữ Trung Quốc sẽ ở nhà một vài tháng sau khi sinh, trong thời gian đó mẹ chồng tôi không muốn chăm sóc tôi, vì vậy mẹ tôi đã đến. Cha mẹ chồng tôi lan truyền những điều không tốt về mẹ tôi ở khắp mọi nơi rằng bà là người ngu dốt. Chồng tôi đánh đập và chửi mắng tôi khi anh ta không vui. Bệnh đau thắt ngực của tôi đã phát triển trong thời gian này. Các cuộc xung đột thật tồi tệ đến nỗi tôi thực sự muốn ly dị.

Hướng nội tìm

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã nhìn nhận mọi thứ từ quan điểm của Pháp. Tôi biết rằng tôi không nên phàn nàn hoặc ghét bất cứ ai, tôi nên nhìn vào trong tâm của mình bất cứ khi nào xảy ra vấn đề. Tôi cần thay đổi tính cách cáu kỉnh của mình. Tôi biết rằng chỉ có như vậy thì cuộc sống gia đình của tôi mới thay đổi và trở nên êm ấm hơn.

Tôn trọng gia đình chồng

Tôi đã sử dụng của hồi môn của mình để mua máy điều hòa cho cả gia đình. Bố chồng tôi thường chửi rủa những người công nhân. Tôi nói với ông rằng: “Con tôn trọng bố vì bố là người lớn tuổi, xin bố đừng nói những lời như vậy nữa. Con đã sử dụng của hồi môn của mình để mua máy điều hòa cho cả gia đình. Con không tiêu tiền của bố. Sao bố lại chửi mắng thế? Nếu con không tu luyện Pháp Luân Công, thì sẽ là chẳng lạ gì khi con la mắng lại bố đâu!” Bố chồng tôi đã hiểu là ông không đúng và rời đi.

Chồng tôi giúp tôi giảng chân tướng

Một lần tôi đã mời một học viên lớn tuổi đến nhà tôi để xem DVD giảng chân tướng. Chồng tôi bước vào và nói bằng giọng ác ý: “Bà ta là ai?” Tôi không nói lời nào. Tôi nghĩ: “Đây là nhà của tôi, tôi có thể mời bất cứ ai mà tôi muốn. Sư phụ là người duy nhất có thể an bài cuộc sống của tôi. Không ai khác có thể.”

Chồng tôi đã không nói bất cứ điều gì khác. Sau đó, các học viên khác đến và anh không còn gây trở ngại nữa. Anh sợ ĐCSTQ và cuộc đàn áp. Anh ấy đã chộp lấy sách Đại Pháp của tôi với một ý định xấu. Tôi chỉ vào anh và nói: “Anh đứng sang một bên, và đừng chạm vào những cuốn sách!” Chồng tôi, một người chuyên gây rối, đã nói: “Anh không dám, anh không dám!” Khi tôi nhìn thấy anh xem một bộ phim về những cuộc đấu tranh vào những năm 1930 và 1940, tôi nói với anh: “Tất cả những tuyên truyền mà anh nhìn và nghe thấy đều là giả mạo. Nó lừa dối người dân và hại họ. Đừng xem cái đó.” Chồng tôi tắt TV ngay lập tức. Sau đó, anh đã đi cùng tôi và giúp tôi nói rõ sự thật về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp.

Mẹ chồng bắt đầu tu luyện sau khi nhìn thấy sự thay đổi của tôi

Đạo đức cũng như sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ chồng tôi nhận thấy rằng tâm tính của tôi trở nên tốt hơn và tôi không còn xuất hiện cơn đau thắt ngực cũng như các bệnh tật khác. Tôi cũng không cần phải uống thuốc. Kết quả là, bà đã bắt đầu tu luyện và cuộc sống gia đình của chúng tôi trở nên hài hòa hơn.

Tâm hoan hỷ

Tôi luôn cầu cứu sự giúp đỡ của Sư phụ bất cứ khi nào gặp nguy hiểm trong những giấc mơ của mình. Trong giấc mơ, tôi đang cứu độ chúng sinh. Tôi cố gắng để không quá hoan hỷ, nhưng khi điều này xảy ra, tôi sẽ loại bỏ tâm thái đó và những tư tưởng liên quan đến nó. Tôi rất siêng năng trong công việc của mình. Tôi không xem việc kiếm tiền là khó khăn, nhưng tôi dễ hài lòng với những gì mình đã làm. Tại sao tôi lại dễ hài lòng với bản thân mình khi mà tôi mới tu luyện tốt hơn một chút. Đó chính là điều mà tôi chưa đồng hóa được với Pháp. Khi so sánh với người thường, hiệu suất làm việc trong quá khứ của tôi đã khiến tôi trở nên tự mãn, nhưng suy nghĩa đó không phù hợp với Pháp. Tôi vẫn chưa làm đủ. Tôi cần tiếp tục làm tốt những gì mình phải làm với chính niệm. Con xin cảm ơn Sư phụ đã cứu độ con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/27/新学员-母女得法,苦去甘来-281811.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/3/143478.html

Đăng ngày 11-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share