Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HỤÊ 11-11-2013]

Trích từ tác giả: Tôi biết rằng bất luận là trong tình huống nào, trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp là cứu độ chúng sinh. Không gì có thể ngăn trở các đệ tử Đại Pháp hoàn thành sứ mệnh này.

Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin chào các đệ tử Đại Pháp trên toàn thế giới!

Tôi đắc Pháp vào tháng 02 năm 1999, khi đó tôi đang gặp phải nhiều vấn đề về sức khỏe như bị mệt mỏi mãn tính, suy nhược cơ thể, mất trí nhớ, đau dạ dày, bệnh phụ khoa, viêm mũi, viêm amiđan, đau mắt, đau răng, phù thủng chân, đau bắp chân, không một bộ phận cơ thể nào khỏe mạnh. Tôi cũng bị gẫy xương cánh tay và cẳng chân. Cuộc sống của tôi thực sự bế tắc, sống mà như chết. Sau đó tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không lâu, bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi đã được Sư phụ ban cho một cuộc đời mới. Ai ai cũng nói rằng tôi như thể đã biến thành một người khác, ngày một trẻ hơn trước.

Tôi đã gần 70 tuổi, và tôi đã thực sự trải nghiệm qua điều mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Chư vị trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt.”

Tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân và chế độ Trung Cộng đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, phỉ báng Đại Pháp và vu khống Sư phụ. Lúc này tôi mới bước vào tu luyện được vài tháng. Tôi chưa tập chính xác các động tác của các bài công pháp và cũng chưa minh bạch các Pháp lý.

Sư phụ không bỏ rơi tôi trong cuộc bức hại tà ác và luôn điểm hóa cho tôi trong mộng khi ngủ. Tôi cũng thường cùng các các đồng tu giao lưu, họ đều nhiệt tâm giúp đỡ tôi, nhờ đó mà tôi có được một nền tảng tu luyện vững chắc, và duy trì ổn định điều này cho đến tận bây giờ. Tôi biết rằng bất luận là trong tình huống, trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp là cứu độ chúng sinh. Không gì có thể ngăn trở các đệ tử Đại Pháp hoàn thành sứ mệnh này.

Chính niệm cứu độ thế nhân

Sư phụ đã giảng trong “Gửi Pháp hội Brazil

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng được đắc cứu của các dân tộc.”

Qua việc học Pháp, tôi ngộ ra rằng sứ mệnh chân chính của mình là cứu độ chúng sinh. Tôi bắt đầu phối hợp với các đồng tu đi giảng chân tướng, phát tài liệu, treo băng rôn và dán đề can. Tôi làm tất cả những gì có thể giúp người dân Trung Quốc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không biết mệt mỏi.

Thành phố nơi tôi đang sinh sống là điểm đến của nhiều khách du lịch. Vào kỳ nghỉ, có rất nhiều khách du lịch đến thị trấn. Tôi giảng chân tướng cả ngày không cần ăn uống gì mà vẫn không cảm thấy đói. Tôi không rõ tôi đã giảng chân tướng cho bao nhiêu người, tôi giảng chân tướng với bất cứ ai mà tôi gặp.

Học hỏi từ đồng tu và giảng chân tướng theo cách thức riêng đối với từng cá nhân

Ban đầu tôi không giảng chân tướng cho những ai mà trông tướng mạo hung ác. Sau đó, tôi nhận ra rằng điều đó không đúng, đó là kén chọn chúng sinh và có tâm phân biệt. Sau đó, bất cứ khi nào tôi gặp một người tướng mạo hung ác, tôi sẽ cầu xin Sư phụ gia trì và thanh trừ những nhân tố tà ác đang điều khiển phía sau họ.

Để có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công một cách hiệu quả và cứu được nhiều người hơn nữa, tôi đọc các bài chia sẻ của các đồng tu đăng trên Tuần báo Minh Huệ một cách cẩn thận. Khi tôi đọc các bài chia sẻ mà tôi cho là phù hợp, tôi sẽ sao lưu chúng và dán chúng lên tấm bảng ở đầu giường của mình. Theo cách đó tôi có thể đọc chúng thường xuyên.

Bằng cách làm này, tôi học hỏi được nhiều kinh nghiệm thực tế để có thể áp dụng để giảng chân tướng, và tôi có thể kết hợp chúng một cách nhuần nhuyễn. Nhiều người đã khá ngạc nhiên khi lắng nghe tôi. Họ nói: “Ồ, làm sao mà một bà lão như thế này lại biết nhiều điều đến thế? Học vị của bà là gì vậy?” Thực sự tôi mới chỉ học hết cấp hai. Tôi thậm chí không có bằng cấp ba.

Bất luận là chức nghiệp gì, giai tầng nào, nam hay nữ, già hay trẻ, tôi đều nói với họ rằng ,”Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi kiên định tín Sư tín Pháp. Trước khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, việc đầu tiên tôi làm là phát chính niệm và cầu xin Sư phụ ban cho tôi trí huệ. Do đó mọi việc thông thường đều rất thuận lợi.

Tôi đối xử với mọi người tôi gặp đều như là thân nhân của tôi. Với thực tâm chân chính muốn cứu chúng sinh, tôi đã thay đổi cách nói theo hướng mà tôi thấy phù hợp với người nghe. Tôi thường nói nhiều điều khác nhau, từ sự hủ bại của ĐCSTQ đến sự hỗn loạn của xã hội, hoặc là sự suy đồi đạo đức cho tới việc phát hiện ra tàng tự thạch có khắc dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong.” Tôi nói với họ về cuộc bức hại các tín đồ Cơ đốc giáo, câu chuyện về Noah, về nguyên lý thiện ác hữu báo và những trải nghiệm cùng những biến hóa to lớn của bản thân sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và Pháp Luân Đại Pháp có thể cứu nhân.

Tôi giải thích cho họ rằng: “Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là giả. Giang Trạch Dân và ác đảng Trung Cộng bức hại một nhóm người lấy nguyên lý vũ trụ “Chân – Thiện – Nhẫn” để chỉ đạo tu luyện là một đại tội thập ác bất xá, sớm sẽ bị Trời trừng phạt. Chỉ những người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó mới có một tương lai tốt đẹp.” Mọi người đều tin tôi, họ đều thừa nhận sự tốt đẹp của Đại Pháp và làm tam thoái.

Tôi biết rằng tôi chỉ nỗ lực giảng chân tướng và việc cứu độ thế nhân là do Sư phụ và Pháp làm. Tôi là một bà lão và tôi thậm chí đã không thể nói chuyện với những người lạ, nhưng giờ đây khi giảng chân tướng, tôi có thể nói không ngừng về nhiều chủ đề khác nhau. Đôi khi tôi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Đó chính là trí huệ mà Sư phụ đã khai mở cho tôi.

Hàng ngày tôi đều rất bận rộn. Đơn giản là tôi không có đủ thời gian. Có quá nhiều chúng sinh đang chờ được đắc cứu. Tôi luôn mang theo các loại tài liệu bên mình: đĩa DVD, bùa hộ mệnh, tiền giảng chân tướng, tờ rơi và quyển sách nhỏ.

Các chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” được viết trên các lá bùa hộ mệnh. Mọi người hiểu nó và hỏi xin thêm bùa hộ mệnh cho các thành viên trong gia đình của mình. Họ nói với tôi rằng họ sẽ truyền bá những chữ này cho những người khác nữa để họ cũng được Thần Phật bảo hộ gặp khi nguy nan tới.

Khi tất cả những người bán hàng rong quanh khu chợ đã thoái ĐCSTQ, tôi đã đạp xe đến một số khu vực khác để giảng chân tướng. Mỗi ngày, tôi đã giảng chân tướng cho nhiều người khác nhau và mỗi ngày có rất nhiều người thoái ĐCSTQ.

Người anh lớn của tôi

Tôi có một người anh lớn, anh biết tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng giảng chân tướng thì anh không nghe, khuyên anh làm tam thoái đến ba, bốn lần cũng không được. Lần đó tôi tới thăm anh ấy, anh nói với tôi rằng anh sẽ in một số tài liệu từ máy tính cho tôi xem. Tôi nói: “Em sẽ không đọc chúng. Anh sẽ không thể in chúng ra được.” Anh tôi cố gắng một lúc lâu, nhưng máy tính của anh ấy đã không thể in được. Cuối cùng, anh ấy đã chịu ngồi xuống và lắng nghe tôi nói.

Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy đồng thời phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác đang điều khiển anh ấy. Cuối cùng, anh đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Đây chắc chắn là sự an bài của Sư phụ, không để lạc mất bất kỳ người nào cần phải cứu.

Một thẩm phán ở địa phương

Một hôm tôi gặp một người phụ nữ đã về hưu đi trên đường, trông bà ấy có vẻ như là một cán bộ cơ quan nhà nước. Tôi đến gần bà ấy và nói: “Bà chị à, tôi trông bà chị rất quen.” Bà ấy nói: “Ai cũng đều nói trông tôi rất quen. Tôi đã làm thẩm phán được mấy chục năm rồi, có phải vì điều này mà rất nhiều người trong thị trấn này biết tôi chăng?” Tôi nghĩ rằng bỗng nhiên gặp bà ấy, hẳn là có duyên.

Tôi đã nói với bà ấy rằng Pháp Luân Công có thể cứu độ con người. Tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và Trời sẽ trừng phạt ĐCSTQ ra sao. Bà ấy lắng nghe tôi nói và đáp lại: “Tôi biết, tôi biết, điều này tôi đều biết.” Sau cùng, tôi nói với bà ấy: “Nhìn có thể thấy bà chị là người tốt, chị có nguyên ý thoái ĐCSTQ không?” Bà ấy nói không chút do dự: “Chắc chắn rồi!”

Công nhân xây dựng

Tôi đã gặp một số công nhân ở cửa hàng tổng hợp bán đồ xây dựng và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Hai người trong số họ đã thoái Đảng. Tôi đã dùng hóa danh “Trương Siêu” và “Vương Siêu” để giúp họ thoái.

Ông chủ của họ đã đến. Tôi cũng giúp ông ấy thoái đảng và chọn cho ông ấy hóa danh là “Lý Siêu”. Khi nghe hóa danh này, ông ấy đã hỏi đùa tôi: “Thế tên bà chị là cái gì ‘Siêu’?” Tôi đáp lại, là “Cao Siêu”. Sau đó, họ cùng nhau cười vang rất vui vẻ.

Đến các vùng nông thôn

Tôi đã mang theo một túi lớn tài liệu giảng chân tướng và đi đến các vùng nông thôn bằng xe buýt. Tôi xuống xe để phát tài liệu và lại tiếp tục bắt xe bus đến điểm dừng kế tiếp phát tài liệu. Sau khi tôi phát hết tài liệu, trời đã tối. Tôi không hề nghĩ đến việc làm cách nào để về nhà. Tôi đi bộ và một lúc sau tôi đã đi đến một ngôi làng.

Tôi tình cờ gặp một người phụ nữ và hỏi cố ấy rằng thành phố cách đây bao xa. Cô ấy trả lời tôi: “Khoảng 18 dặm.” Cô ấy nói tiếp: “Tại sao bà không bắt xe mà đi?” Xe buýt đã không còn chạy vào giờ đó. Trong ví tôi lúc đó chỉ còn 5 nhân dân tệ.

Không bao lâu sau có một chiếc taxi dừng lại gần chỗ tôi. Ba sinh viên đã lên xe, và tôi hỏi tài xế: “Tôi chỉ có 5 nhân dân tệ. Tôi cũng có thể đi taxi chứ?” Anh ấy nói: “Mau đi thôi.” Rất nhanh tôi đã về đến nhà. Chồng tôi đã rất lo lắng cho tôi. Ông ấy thắp hương thỉnh Sư phụ bảo hộ cho tôi về nhà an toàn.

Chồng tôi biết Đại Pháp là tốt và tin vào Sư phụ bởi vì ông ấy đã được chứng kiến về những cải biến to lớn về cả tâm lẫn thân của tôi. Ông ấy ủng hộ Đại Pháp và cho phép tôi sử dụng tiền bạc của chúng tôi vào việc giảng chân tướng mặc dù tài chính của chúng tôi rất eo hẹp. Đáng tiếc là ông ấy không có chân chính tiến nhập vào tu luyện Đại Pháp, về sau này mắc bệnh, đã đến một vài bệnh viện chữa không khỏi nên cuối cùng đã qua đời.

Sư phụ nhiều lần bảo hộ tôi thoát hiểm

Trong khi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, tôi đã đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm. Mỗi lần có nguy hiểm gì sắp xảy ra, tôi đều được Sư phụ điểm hóa và hóa giải nó và bảo đảm an toàn cho tôi.

“Tiểu nhân”

Khi tôi đang phát tài liệu giảng chân tướng ở trước trường học, có nhiều phụ huynh học sinh đang ở đó để đón con của họ. Tôi nhìn thấy một ông lão, nên tôi đã đi đến và nói chuyện với ông ấy. Tôi nhận thấy rằng có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang đi theo tôi. Khi tôi nhìn anh ta, hình ảnh anh ta trở nên càng ngày càng nhỏ hơn cho đến khi anh ta chỉ còn cao khoảng hơn 2cm thì dừng lại. Tôi biết rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi biết rằng người đàn ông này là người xấu (trong tiếng Trung Quốc “tiểu nhân” có nghĩa là người xấu), trong tâm phát xuất một niệm: “Tiểu nhân phải bất động tại đó.” Anh ta cứng người lại và tôi rời đi.

Thông thường khi giảng chân tướng, tôi không chú ý nhiều đến hoàn cảnh xung quanh mình. Tôi thường nói khá to bởi vì tôi sợ rằng mọi người nghe không rõ.

Có một lần tôi đã giúp đỡ một thợ sửa ô tô, và anh ta đã thoái ĐCSTQ. Tôi tặng cho anh ấy tài liệu giảng chân tướng và bùa hộ mệnh để anh ấy đưa cho các thành viên trong gia đình mình. Cùng lúc đó, một người đàn ông đi ra từ tòa nhà gần đó. Tôi nhìn một cái vào trong tòa nhà và thấy rằng nó dường như là một văn phòng công sở. Tôi hỏi người đàn ông đó: “Anh làm công việc gì vậy?” Anh ấy nhìn vào túi của tôi và trả lời một cách thô lỗ: “Bà nghĩ tôi làm gì?” Tôi nhìn vào biển hiệu trên tòa nhà và tôi thấy rằng đó là đồn cảnh sát. Tôi ngay lập tức tôi cầu xin Sư phụ bảo hộ và tôi đã phát chính niệm. Người đàn ông này quay trở lại đi vào trong tòa nhà. Tôi đã cảm tạ Sư phụ đã một lần nữa bảo hộ cho tôi!

Chiếc xe đạp mới

Tôi đã gặp một người đàn ông lớn tuổi đang đến đón cháu mình ở trường học, tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nhìn tôi và có vẻ rất chăm chú lắng nghe. Khi tôi khuyên ông ấy thoái ĐCSTQ, ông ấy nói: “Bà có biết tôi là ai không, tôi là cảnh sát đã về hưu.” Ông ấy giữ chặt lấy xe đạp của tôi và lấy điện thoại di động gọi cho Phòng 610.

Tôi nói: “Cuộc gọi của ông sẽ không thực hiện được đâu.” Cuộc gọi của ông ấy đã không thể kết nối được. Tuy nhiên, ông ấy không buông chiếc xe đạp của tôi ra. Tôi nhận thấy rằng tình thế sẽ nguy hiểm hơn nếu tôi ở lại đây, nên tôi đã bỏ lại chiếc xe đạp và rời đi. Sau đó, con trai tôi đã mua cho tôi một chiếc xe đạp khác.

Phanh xe bị hỏng

Khi tôi đang đạp xe để đi giảng chân tướng, đột nhiên xe bị hỏng phanh. Tôi không nhận ra rằng đó là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Tôi đã sửa xe đạp và tiếp tục đi hồng truyền chân tướng Đại Pháp dọc theo một con phố nhộn nhịp. Sau đó tôi đã giảng chân tướng cho năm người, một người đàn ông đã đi đến và hỏi tôi: “Bà đang làm cái gì vậy?” Tôi nói: “Tôi chỉ đang tán gẫu thôi.” Anh ta vẫn không rời đi. Anh ta mặc thường phục và trông giống như một người lao động đến từ vùng nông thôn. Tôi giảng chân tướng cho anh ta và khuyên anh ta thoái ĐCSTQ. Anh ta nói rằng anh ta chưa từng gia nhập ĐCSTQ và sau đó rời đi.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồng phục với máy bộ đàm trong tay đang tiến về phía tôi. Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp đỡ và đạp xe rời đi. Tôi đạp xe vòng quanh khu phố và ngang qua mọi người trên con phố đó như thể tôi đang bay vậy. Và tôi đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi thường hay trải qua những sự việc như vậy, đều là nhờ Sư phụ từ bi điểm hóa, nhờ đó mà tôi hết lần này lần khác đều thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Xóa các bảng tin và diệt trừ tà linh

Nhiều năm trước, hầu hết các bảng tin công cộng trong khu vực tôi sinh sống đều ghi những thông tin tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Tôi không thể để những điều này làm hại chúng sinh.” Tôi đã cùng với các đồng tu khác gỡ bỏ các tấm bảng này đi. Nhưng tôi thường làm việc này một mình vào buổi sáng sớm hoặc đêm khuya.

Một buổi sáng, khi tôi đang đi gỡ các tấm bảng tin ở bên ngoài của một cơ quan của ĐCSTQ. Tấm bảng này được đóng đinh lên tường và khó có thể gỡ chúng xuống. Tôi nói: “Ta là Đệ tử Đại Pháp mang trọng trách cứu độ chúng sinh. Mày không thể ở đây để làm hại chúng sinh được. Xuống đi!” Nó đã hạ xuống. Môi trường ở đó ngay lập tức trở nên tươi sáng hơn.

Một buổi sáng khác, tôi đang gỡ bỏ một bảng tin với tài liệu phỉ báng Đại Pháp gắn trên lối vào của một khu công cộng. Cách lối vào khoảng 10 mét, một con chó đã hướng về phía tôi mà sủa lớn và không để tôi đi qua. Tôi nhìn vào phía lối đi đó thì thấy bảo vệ họ vẫn còn đang đứng gác ở đó. Tôi hiểu ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi phải chú ý an toàn!

Đôi khi ĐCSTQ đã treo những băng rôn phỉ báng Đại Pháp. Tôi đã xác định vị trí và sau đó lựa chọn một công cụ nào đó thể gỡ bỏ các băng rôn đó xuống. Tôi thường đi từ sáng sớm để gỡ bỏ các băng rôn đó. Tôi sống trong khu tập thể của một cơ quan của ĐCSTQ, và nếu bảo vệ ở đấy nhìn thấy tôi họ sẽ hỏi tôi dậy sớm thế để làm gì.

Tôi đã dùng một cọc tre dài với một cái móc được buộc ở phía trên để móc bám vào băng rôn và giật chúng xuống. Sau đó tôi xé băng rôn đó đi và ném chúng xuống sông hoặc suối. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy hoặc được nghe các đồng tu khác nói về băng rôn hoặc bảng tin phỉ báng Đại Pháp, tôi đều nghĩ cách để gỡ bỏ chúng. Hiển nhiên là không thể cho phép tà ác làm những việc như vậy để làm hại chúng sinh. Nhờ nỗ lực tập thể của các học viên sau một giai đoạn thời gian, hầu hết các bảng tin và băng rôn phỉ báng Đại Pháp ở địa phương đều được gỡ bỏ.

Hàng năm trong vùng của chúng tôi thường có một cuộc triển lãm thương mại. Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một người bán hàng đang phân phát miễn phí ảnh chân dung của Mao Trạch Đông. Tôi nghĩ: “Điều này chẳng phải là đang làm hại chúng sinh hay sao?” Tôi viết hai cáo thị, một cái dán ở cửa nơi người phát ảnh đang đứng, một cái dán ở tấm bảng trưng bày sản phẩm của anh ấy.

Bản cáo thị nói: “Vì sức khỏe của bản thân và các thành viên trong gia đình bạn, hãy dừng phân phát các tấm ảnh của Mao Trạch Đông. Con quỷ này đã cố gắng để ‘đấu với trời, đấu với đất.’ Trên đầu ba thước có thần linh. Đừng làm hại bản thân bạn chỉ vì đồng tiền và đừng làm hại những người khác ở nơi này bằng cách phân phát những bức ảnh đó! Bạn biết rằng thiện ác hữu báo là thiên lý. Tôi chỉ là muốn điều tốt cho bạn mà thôi.”

Không có một người bán hàng nào khác phân phát ảnh của Mao.

Khi tôi nhìn thấy ai đó mặc áo có hình của Mao Trạch Đông, tôi đều nói để họ minh bạch chân tướng, để họ không trở thành nạn nhân của bóng ma tà ác.

Đề cao tâm tính

Tôi đã đến thăm một đồng tu. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy nói: “Chị vẫn tu luyện à? Tôi nghe nói rằng sau khi chồng chị qua đời, chị đã không tu luyện nữa.” Tôi đã không thể thốt lên lời. Tôi nghĩ: “Tôi đến là vì Pháp. Tại sao lại có ai đó nói những điều như vậy về tôi? Tôi chưa bao giờ nói những điều như vậy!”

Tôi đã rất sầu não đến nỗi tôi không thể ăn hay ngủ được. Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con đã không nói những điều này. Con vẫn đang học, vẫn đang tu luyện.” Sư phụ luôn công bằng, Thần và người không giống nhau. Sư phụ thấy tôi không vượt qua được, đã điểm hóa mà nói vào tai tôi: “Anh tốt, tôi cũng tốt, làm sao mà cấp cho chư vị cơ hội đề cao tâm tính đây?” Tôi đã cảm thấy tốt hơn.

Khoảng một tháng trước, một đồng tu gần đây mới được thả tự do đã đến tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi. Cô ấy nói cô ấy muốn kết hợp cùng với ai đó để đi giảng chân tướng. Tôi nói: “Chị cần học Pháp và phát chính niệm nhiều hơn.” Cô ấy nói rằng người dân trong khu vực rất cố chấp. Cô ấy có ý rằng họ sẽ không hiểu chân tướng. Tôi đã không cân nhắc tới trạng thái tu luyện của cô ấy. Cô ấy mới vừa ra tù và đã không thể học Pháp sâu trong một thời gian khá lâu khi ở trong tù. Tôi nói đơn giản: “Bạn không thể nói như thế được.”

Ngày hôm sau, khi chúng tôi cùng nhau đi giảng chân tướng, tôi đã giúp hai trong số ba người thoái ĐCSTQ. Người còn lại đang chở đá. Tôi đi theo anh ấy và hỏi: “Anh có từng gia nhập Đội Thiến niên Tiền phong không?” Anh ấy nói rằng anh ấy đã từng kết nạp và đồng ý thoái đội.

Tôi đã nhờ đồng tu nọ ghi tên của anh ấy vào và sau đó gửi đi. Cô ấy ngần ngại nói: “Chẳng phải là anh ta đã không phải là thành viên của ĐCSTQ nữa rồi sao?” Tôi nói: “Chị không nghe chúng tôi nói chuyện. Khi chúng tôi nói chuyện ở đằng kia, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Chị đã không theo sát chúng tôi nên chị không nghe thấy điều đó.”

Tôi đã giảng chân tướng và giúp được nhiều người hơn nữa thoái xuất. Cô ấy đã nhận xét về kết quả của tôi, “Ừm… Điều này thực sự tốt.” Thực tế, tôi đã giảng chân tướng căn cứ vào tình huống khác nhau của mỗi người. Tôi giảng chân tướng cho họ không phải là vì tôi mà mục đích là để cứu họ.

Sau đó vài ngày, tôi đã đưa ra một danh sách ghi tên những người đã tam thoái ở nhóm học Pháp. Cô ấy nói: “Chúng ta không thể đơn giản là chạy theo số lượng khi ghi chép lại những tuyên bố tam thoái.” Sau buổi học Pháp đó, cô ấy đến và khuyên tôi: “Chị không thể tu luyện theo cách này được.” Cô ấy nói rằng tôi phải tu luyện và giảng chân tướng theo một cách thức chung. Những điều cô ấy nói làm tôi khó chịu.

Khi trở về nhà, tôi đã hướng nội. Tôi tự hỏi: “Vấn đề của tôi là gì?” Thật khó khăn để thừa nhận điều này, nhưng tôi đã nhận ra mình có tâm giữ thể diện, không thể chấp nhận những lời chỉ trích, không tin tưởng người khác, nghi ngờ người khác, v.v.

Tôi đã nhờ đến sự giúp đỡ của một đồng tu khác: “Có điều gì đó không ổn với tôi. Cho dù tôi vẫn đang làm ba việc, thì tình trạng này vẫn kéo dài đến cả một tháng.” Đồng tu đó nói: “Trong trường hợp này hãy học Pháp cho tốt.”

Sư phụ đã giảng cho chúng ta trong “Bài Trừ Can Nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II“:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Tôi luôn tự nhủ: “Tâm thù hận thực sự không phải là chân ngã của mình.”

Sư phụ đã giảng trong “Nhận Thức Tiếp Nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ”:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.”

Sự thù hận trong tôi đã biến mất. Tôi tinh tấn trở lại. Tôi đạp xe đi khắp nơi để giảng chân tướng. Tôi đã có một giấc mơ, trong đó tôi đang bay lên nhanh chóng trên chiếc xe đạp của mình.

Hôm nay tôi đã xem một số đôi giày được bày bán. Một số có giá 29 nhân dân tệ và một số có giá 20 nhân dân tệ. Tôi đã mua đôi giầy có giá 29 nhân dân tệ. Khi tôi trả tiền, người thu ngân nói: “20 nhân dân tệ. Một tờ là đủ rồi.” Tôi nói với cô ấy: “Giá của nó là 29 nhân dân tệ. Những đôi giày này để ở khu có giá 29 nhân dân tệ mặc dù thẻ giá của nó đề 20. “Cô ấy kiểm tra lại và nói: “Bà thật là trung thực.” Cô ấy sửa lại thẻ giá và tiếp tục xử lý đơn hàng của tôi.

Lúc này có rất nhiều người đang mua giày ở đây. Tôi nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Công. Sư phụ của tôi dạy tôi làm người tốt. Tôi không thể lợi dụng người khác. Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện của Phật Gia và có thể cứu độ con người. Đừng tin những lời dối trá trên TV. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ và các bạn sẽ được Thần Phật bảo hộ khi gặp tai họa.” Sau đó tôi đã giúp nhiều người thoái ĐCSTQ.

Tại thời khắc cuối cùng của tiến trình Chính Pháp, tôi sẽ luôn trân quý những đoạn đường mà tôi đã đi qua. Tôi cũng sẽ luôn trân quý hoàn cảnh tu luyện Chính Pháp mà Sư phụ đã khai sáng cho chúng ta, hướng nội tu tốt bản thân, không ngừng đề cao tâm tính và tu luyện tinh tấn như thuở ban đầu. Tôi nhất định sẽ làm tốt ba việc, hoàn thành đại nguyện tiền sử trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh, theo Sư phụ viên mãn trở về.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/11/明慧法会–我把世人当亲人-282146.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/12/143138.html

Đăng ngày 18-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share