Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-06-2013] Tối hôm qua, trong khi đang cúi đầu trước hình Sư phụ, tôi để ý thấy Sư phụ không nhìn tôi với nụ cười ân cần như mọi ngày; thay vào đó trông Ngài rất uy nghiêm. Tôi biết có lẽ mình đã làm gì không tốt, nếu không Sư phụ đã không nhìn tôi như vậy.

Trạng thái tu luyện của tôi không được tốt trong một tháng qua. Gần đây khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy chóng mặt và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi giật mình tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đã ngủ quên đi mà không hay biết. Tôi cũng cảm thấy khó khăn khi luyện bài tĩnh công, và liên tục phải buông lỏng chân. Tôi cũng không tập trung như trước đây mỗi khi phát chính niệm và đầu óc liên tục bị can nhiễu bởi các thứ của người thường. Một lần, khi phát chính niệm, tôi thậm chí còn niệm sai khẩu quyết. Làm sao tôi lại có thể trở nên như thế này chỉ trong một khoảng thời gian vài tuần ngắn ngủi!

Sư phụ đã giảng rằng: “…’tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington DC 2009). Tôi nhận ra rằng mình đã không thực sự hướng nội để tìm ra sơ hở của mình.

Môi trường tu luyện của tôi đã thay đổi

Vào năm ngoái, dưới sự an bài của Sư phụ, chồng tôi (không phải là học viên) và tôi đã bán được căn hộ một phòng ngủ của chúng tôi để mua một căn hộ hai phòng ngủ. Lúc đó tôi mới tu luyện được khoảng một tháng. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã an bài việc này cho tôi có môi trường tốt hơn để học Pháp và luyện công. Cũng mất một chút thời gian cho việc mua và bán, căn nhà mới cũng cần phải tu sửa lại, nên trong thời gian đó chồng tôi và tôi mỗi người thuê một nơi ở riêng gần nơi làm việc. Do khoảng cách giữa hai chỗ thuê nên chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, và điều này giúp tôi dễ có thời gian để học Pháp.

Trong suốt thời gian đó, tôi dậy sớm vào buổi sáng để luyện công, còn buổi tối thì tôi chỉ ăn thứ gì đó đơn giản trên đường đi làm về. Bằng cách đó tôi có thể học Pháp ngay khi về đến nhà. Tôi học Pháp khoảng bốn tiếng mỗi buổi tối. Tôi hoà tan mình vào Đại Pháp, và toàn bộ trường xung quanh tôi đều được lấp đầy bởi Đại Pháp. Tôi luôn giữ Pháp trong tâm và làm gì cũng đều suy xét dựa trên Pháp. Chính niệm của tôi cũng mạnh. Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian tám tháng, nhìn lại, tôi nhận thấy mình đã là một con người hoàn toàn khác với tôi ngày xưa lúc vừa đắc Pháp. Đó thực sự giống như Sư phụ đã giảng rằng:

“Nhất chiêu đắc Pháp hướng thượng xung” (Quan cảmHồng Ngâm III)

Ban đầu tôi dự định ở thuê trong khoảng một năm, nhưng vào tháng 02 năm nay, người chủ nhà đột nhiên quyết định bán căn nhà. Cho nên vào cuối tháng 03, tôi dọn về căn nhà mới của chúng tôi, cũng là môi trường tu luyện mới cho tôi. Ở nơi mới, mặc dù chồng tôi vẫn chưa dọn tới, nhưng mẹ tôi (bà không phải là học viên) thường ghé thăm tôi vì bà sống ở gần đó, và thỉnh thoảng bà ở lại chỗ tôi vài ngày.

Tôi biết rằng tất cả những điều này đều là khảo nghiệm, và dù sao thì tôi cũng cần phải sống với những người thường. Nhà mới của chúng tôi ở hơi xa chỗ làm hơn một chút, và đi lại cũng mất thời gian hơn. Mỗi buổi tối, tôi ăn tối với mẹ và sau bữa ăn cũng phải ở cùng bà một lúc. Khi chúng tôi đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, tivi cũng mở và chiếu phim truyền hình cũng như các chương trình tin tức của đài truyền hình của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các kênh giải trí. Do đó, tôi đã vô tình tiếp nhận những tín tức xấu. Thường thì tôi ít quan tâm tới những thứ của người thường, nhưng khi xem các chương trình này, tôi bắt đầu có những dấu hiệu tò mò của người thường như: “Chuyện gì đã xảy ra cho người này vậy? Có lẽ tôi có thể học Pháp sau khi xem xong chương trình này. Chỉ có vài phút thôi mà,” “Người này hát hay quá, nhưng không hay bằng các diễn viên của Thần Vận,” v.v.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Chư vị đến đó làm gì, chư vị đến nghe, chẳng phải chư vị đến để cầu? Chư vị không để [nó] rót vào tai, thì nó sao có thể lọt vào [thân chư vị]?” “Chư vị thấy rằng câu kia là đúng, tốt thôi, nó lập tức tiến [nhập] vào.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Giờ đây tôi nhận ra đó chính là khảo nghiệm. Khi tivi mở lên, nó khảo nghiệm xem tâm của tôi có bị động tâm bởi những thứ của người thường hay không, và liệu tôi có ý thức được mình là người tu luyện hay không. Khi tôi xem nó và nghe nó, tôi cũng đang cầu nó. Cho nên, khoảng hai tháng nay, trường không gian của tôi bị lấp đầy bởi các linh thể tà ác cấp thấp và các thứ dơ bẩn, chúng dần dần hình thành một trường bao quanh tôi. Tôi đã xem quá nhiều thứ của xã hội người thường và trường của tôi đã trở nên không thuần khiết. Do đó, tôi đã tiếp nhận những thứ của người thường quá dễ dàng.

Mặt khác, thời gian học Pháp của tôi cũng giảm nhanh chóng, và tôi chỉ có thể sắp xếp học được ít hơn hai tiếng mỗi ngày. Chính niệm cũng càng ngày càng yếu hơn, và tôi thấy càng ngày càng khó hơn để giải quyết mọi thứ để ngồi xuống đọc và học Pháp. Đôi khi tôi phải cố gắng rất nhiều để thanh lý trường không gian của mình, và để chính niệm trở nên mạnh hơn, nhưng chỉ được vài ngày. Tình huống này trở nên rất tệ và đầu óc tôi trở nên mơ hồ chỉ sau vài phút phát chính niệm. Trí nhớ của tôi cũng tệ hơn. Tôi không thể nhớ Pháp ngay sau khi vừa đọc xong.

Tôi đã không tìm ra chấp trước căn bản

Tôi đắc Pháp qua một bạn đồng tu giảng chân tướng trên mạng. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã quản tôi trong nhiều năm qua. Khoảng sáu tháng trước khi đắc Pháp, một ngày nọ tôi cảm thấy mình không thể ăn được thịt, nó có mùi rất kinh khủng. Ba năm trước khi đắc Pháp, có hai lần tôi bị xe ô tô chạy sát cạnh người với tốc độ rất nhanh. Sau đó nghĩ lại tôi cảm thấy rất sợ hãi. Một lần khác, tôi cãi cọ với chồng và bực bội nghĩ rằng nếu có thai thì tôi sẽ đi phá thai. Ngay khi có niệm đó, tôi bị một túi rác rơi vào đầu, và không biết nó từ đâu rơi xuống. Đó chính là bổng hát của Sư phụ. Chỉ vài ngày sau khi đắc Pháp, tôi đã nhìn thấy Pháp Luân và tầng tầng lớp lớp các thủ ấn của Phật.

Một tháng sau khi đắc Pháp, tôi đã đọc Cửu Bình cho một người đồng nghiệp nghe. Khi tôi đọc cô ấy đã hiểu ra chân tướng, tôi nhìn thấy một bông hoa sen vàng nở ra, các lớp cánh hoa nở ra hết lớp này đến lớp khác, và ở cách xa có một Pháp Luân quay xung quanh hoa sen, trong khi Pháp Luân cũng đang tự xoay chuyển. Rất nhiều điều mỹ diệu như thế đã xảy ra với tôi kể từ khi đắc Pháp. Niềm hạnh phúc khi được đắc Pháp không thể diễn tả bằng lời và tôi thường bật khóc mỗi khi nhìn hình Sư phụ.

Tôi luôn cảm thấy tu luyện tinh tấn là không khó. Khi tôi đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ Net, đôi khi tôi ngờ vực rằng: “Nó khó đến vậy sao? Họ dường như tu không tốt như tôi.” Nhưng thật ra, suy nghĩ như vậy chính là nhân tâm. Một vị thần không thể có suy nghĩ như ”Tôi tu tốt hơn những người khác.”

Khi nhìn lại tôi đã đắc Pháp như thế nào, lúc đó tôi đã không cầu điều gì, chỉ là tôi thấy Đại Pháp tốt. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tu luyện, tôi đã theo đuổi những thú vui trong xã hội người thường. Để bản thân không bị rơi rớt như một “trung sĩ”, Sư phụ đã an bài cho tôi một môi trường tu luyện trong tám tháng trong đó tôi không bị can nhiễu bởi bất kỳ thứ gì. Điều này cũng cho phép tôi trải nghiệm vô số điều kỳ diệu. Tuy nhiên, những trải nghiệm thần kỳ ấy dần chuyển thành các dạng chấp trước.

Tôi đã không nhận ra điều này trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi tôi bắt đầu đọc nhiều bài chia sẻ trên Minh Huệ Net. Cuối cùng tôi hiểu rằng là đệ tử Đại Pháp, điều kỳ diệu xảy đến cho chúng ta đều là biểu hiện của Pháp, và đó đều là sự bảo hộ và điểm hoá của Sư phụ. Nếu chúng ta chấp trước vào những thứ này, thì chúng ta chẳng khác chi người thường. Đối với thần, chỉ một niệm có thể tạo ra một vũ trụ. Việc tôi chấp trước vào những trải nghiệm thần kỳ thì cho thấy rằng đối với Đại Pháp tôi đã không thể có được nhận thức từ lý tính, mà chỉ là nhận thức của một người thường. Không có gì khó hiểu khi Sư phụ nhìn tôi một cách nghiêm nghị như vậy. Sư phụ đã giảng rằng:

“Vào thời then chốt khi mà tôi yêu cầu chư vị quyết cắt đứt con người, chư vị lại không có theo tôi rời đi, mỗi một lần cơ hội đều sẽ không trở lại nữa.” (Nhổ tận gốc Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Cuối cùng giờ đây tôi đã ngộ ra một tầng nghĩa nữa trong những gì Sư phụ giảng.

Sư phụ cũng giảng:

“Thật ra, tu luyện là không khó. Cái khó là ở chỗ không thể buông bỏ được cái tâm người thường.” (Giảng Pháp tại Sydney)

Hoá ra tôi đã không hiểu tại sao lại nói là khó, bởi vì tôi không muốn xả bỏ tâm người thường. Khi tôi cần phải xả bỏ, thì tôi lại cảm thấy có chướng ngại và đã chạy trốn. Sư phụ đã điểm hoá cho tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không hề tiếp thu giáo huấn. Tâm người thường này chính là cách tôi vẫn sống, làm việc và hành xử hàng thập kỷ qua trong xã hội này. Khi đột nhiên phải thay đổi, thì tôi lại có quan niệm: “Đó là cách tôi nói chuyện và làm việc trong nhiều năm nay. Làm sao tôi thay đổi được?” Kỳ thực quan niệm này căn bản không phải là tôi. Nếu không tu luyện Đại Pháp, thì tôi sẽ không bao giờ ngộ ra bản ngã thực sự của mình là thế nào. Chỉ bằng cách thực tu Đại Pháp, thì chân ngã của tôi mới thể hiện ra.

Quá trình viết bài chia sẻ này cũng là một quá trình tu luyện. Suy nghĩ của tôi cũng trở nên rõ ràng hơn và tôi đã minh bạch ra vấn đề của mình nằm ở đâu. Tôi vững tin rằng tất cả những gì tôi thành tựu được đều là nhờ Sư phụ đã gia trì, và một lần nữa tôi nhận thức được Phật ân hạo đãng của Sư phụ, không lời nào có thể diễn tả sự cảm kích con dành cho Ngài! Giờ đây, bầu trời của những ngày u ám đã đột nhiên xuất hiện ánh nắng mặt trời tươi sáng  – khi các đệ tử Đại Pháp đạt trạng thái tu luyện tốt, mọi thứ sẽ biến đổi tốt hơn!

Tầng thứ của tôi còn hữu hạn, xin vui lòng chỉ ra những điểm chưa phù hợp trong bài chia sẻ này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/5/新学员-我是不是真修弟子–274867.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/28/140718.html

Đăng ngày 07-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share