[MINH HUỆ 19-10-2008] Một buổi sáng năm 2004, bỗng nhiên tôi cảm thây rất hoa mắt chóng mặt. Tôi đã quay sang bên giường và bắt đầu nôn. Vợ tôi, cũng là một học viên, đã đọc Luận Ngữ cho tôi. Đầu tiên tôi có thể nghe thấy cô ấy đọc to rõ ràng. Tuy nhiên, tôi cảm thấy âm thanh càng ngày càng xa hơn và trở nên rất xa. Tôi tự nghĩ tôi không thể nghe thấy rõ ràng nữa và tôi cần phải quay trở lại. Tôi vẫn còn nhiều công việc Đại Pháp cần làm. Sau ý niệm đó, tôi lại nghe thấy giọng vợ tôi một cách rõ ràng. Tôi nghĩ rằng tôi phải ngồi dậy, tuy nhiên tôi không còn cảm giác ở cả nửa bên trái của cơ thể tôi, gồm cả tay và chân. Khi tôi cố gắng đỡ cơ thể của tôi bằng tay phải, tôi lại buồn nôn.

Vào lúc đó, người hàng xóm của tôi, cũng là một học viên, đã đi vào. Khi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng đó cô đã nói: “Bạn phải ngồi dậy!” Tôi nói: “Tôi không thể ngồi dậy được”. Cô ấy nói: “ Bạn có phải là người tu luyện không? Nếu bạn là một người tu luyện bạn không được nằm liệt trên giường.” Tôi tự nghĩ: “Đúng, tôi là một người tu và không thế lực ma quỷ nào được phép bức hại tôi.” Tôi tự chống dậy vào tư thế ngồi sau năm hoặc sáu lần cố gắng bằng tay phải của tôi. Năm hoặc sáu phút sau tôi cảm thấy rất dễ chịu. Nó giống như thiên thể trong suốt và vũ trụ được chính lại. Tất cả các triệu chứng đều biến mất.

Nếu niệm đầu tiên của học viên đó là giúp đỡ tôi ngồi dậy thay vì yêu cầu tôi ngồi dậy, thì khổ nạn có thể đã nghiêm trọng hơn. Có thể sau đó tôi đã không ngồi dậy trở lại mà không có sự giúp đỡ nếu chúng tôi không có chính niệm. Người học viên đã khuyến khích tôi bằng chính niệm. Lúc đó tôi cũng sử dụng tư tưởng của một vị thần, chứ không phải tư tưởng của người thường, để phủ nhận bức hại của cựu thể lực. Do vậy lúc đó tôi đã cảm thấy mình thực sự giống như một vị thần.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/19/188027.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/25/101724.html
Đăng ngày 30-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share