Bài viết của một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-10-2012] Trong quá khứ gia đình của tôi tương đối lục đục. Vợ tôi có tính tình nóng nảy và không muốn nghe bất cứ ai. Con trai tôi thường xuyên bị bệnh, và nó thường xuyên trốn học. Đôi khi nó không về nhà trong vài ngày, thay vào đó đi chơi với bạn bè của mình. Sau khi sử dụng tất cả số tiền mà nó có, nó trở về nhà lấy trộm nhiều hơn. Có một gia đình như vậy là một thử thách đối với tôi trong suốt hơn mười năm tu luyện. Mỗi bước đi rất khó khăn. Đại Pháp đã cứu tôi và gia đình tôi. Dần dần tôi đã học được cách hướng nội và loại bỏ tính ích kỉ. Khi tôi đề cao tâm tính và tầng thứ của mình, vợ và con trai của tôi cũng thay đổi theo hướng ngay chính.

Thời gian khó khăn nhất là khi lần đầu tiên tôi bắt đầu tu luyện. Biết rằng con trai mình không học tốt ở trường, tôi đã gửi nó tới một trường tư rất tốn kém, hy vọng sau này nó có thể được nhận vào một trường đại học danh tiếng và sau đó học tập ở nước ngoài. Khi nhìn lại, tôi đã thấy được chấp trước mạnh mẽ về danh tiếng. Tuy nhiên, tôi càng muốn nó làm tốt, nó càng ít quan tâm hơn đến việc học của mình, và giáo viên thường nhắc nhở nó vì điều đó.

Một hôm, cô giáo của nó mời tôi đến trường, và tôi đã bắt xe buýt đường dài đến đó. Cô giáo này đối xử với tôi giống như một sinh viên đã làm điều gì sai trái. Đầu tiên cô ấy bảo tôi chờ bên ngoài lớp học nửa giờ đồng hồ. Sau đó cô ấy nói với tôi bằng một vẻ mặt lạnh lùng: “Con trai của anh không nghe lời giáo viên trong lớp học, cậu ta không làm bài tập về nhà. Thêm vào đó, thường xuyên đi đến quán cà phê Internet. Tại sao anh không đưa cậu ta về nhà?” Đứng trước vị giáo viên này, một người phụ nữ còn trẻ hơn tôi hơn mười tuổi, tôi cảm thấy rất có lỗi. Tôi không dám nhìn vào cô ấy và không biết phải làm gì.

Một ngày khi con trai tôi cãi lại, tôi rất tức giận và đã đánh nó. Sau đó, cơ thể của tôi bị đau đớn trong vài ngày. Thời gian đó tôi đã khóc và nói với Sư phụ trong tâm mình: “Sư phụ, con phải làm gì đây?” Lúc đó, tôi không biết nhìn vào bên trong và không biết làm thế nào để xử lý việc này theo nguyên lý Pháp. Khi đau khổ đến, tôi chỉ chịu đựng chúng một cách thụ động. Khi tôi không thể kìm nén chúng, chúng vỡ òa. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã dành rất nhiều thời gian học Pháp. Tuy nhiên, tôi không tuân theo Pháp, cũng không cải thiện bản thân theo Pháp. Thay vì tống khứ các chấp trước và đề cao tâm tính, tôi lại ôm giữ quan niệm con người và thường bị ảnh hưởng bởi tình cảm.

Khi tôi phạt con trai của mình, vợ tôi luôn luôn đứng về phía nó. Cô ấy thường đổ lỗi cho tôi khi tôi phê bình nó. Cô nói tôi không quan tâm đến con trai mình và cũng không làm bất cứ việc nhà nào. Lúc đó, tôi đối đãi với khổ nạn trong gia đình giống như là khó khăn trên con đường tu luyện cá nhân của tôi.

Việc kinh doanh của tôi khá thuận lợi và chúng tôi có thu nhập khá tốt. Nhưng vợ tôi rất tiết kiệm và không nấu những món tôi thích. Thay vào đó, cô ấy dường như nấu những thứ mà tôi không thích. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Nhiều người trước đây vì không giữ vững tâm tính, [nên] vấn đề xuất hiện rất nhiều; luyện đến một tầng nhất định rồi thì không lên được nữa” (“Bài giảng thứ tư“)

Bất cứ khi nào tôi đọc những câu này, tôi nhắc nhở bản thân đề cao và đột phá.

Con trai tôi bắt đầu ăn cắp tiền khi nó còn là học sinh tiểu học. Một ngày khi nó đang bỏ đi, nhiều tờ 100 Nhân dân tệ rơi ra khỏi cặp mà nó đang đeo. Tôi ngạc nhiên và sau đó nhận thấy rằng nó có ít nhất 1.000 Nhân dân tệ trong cặp. Tôi đã rất buồn và hỏi nó tiền này từ đâu. Nó cho biết đó là từ một người bạn cùng lớp, nhưng không chịu cho tôi biết người đó. Vợ tôi ngăn tôi kỷ luật nó và đề nghị rằng chúng tôi nên cất tiền ở một nơi tốt hơn. Tôi đã giận dữ và sửng sốt về điều này. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi không nên đối đãi với điều này bằng quan niệm của người thường. Khi nhìn vào trong, tôi thấy chấp trước vào lợi ích vật chất, cũng như tâm than phiền và ý định trừng phạt nó. Nhưng điều đó có vẻ như không phải là gốc rễ của vấn đề.

Con trai tôi thường lấy trộm hàng trăm hoặc hàng nghìn Nhân dân tệ từ ví của chúng tôi. Khi tôi bàn vấn đề này với vợ tôi, cô ấy đề nghị cất tiền trong két sắt tại cửa hàng của chúng tôi thay vì để ở nhà. Sau khi chúng tôi làm điều này, cuộc sống gia đình của chúng tôi dường như yên bình hơn so với trước đây. Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng con trai của tôi vẫn còn có rất nhiều tiền. Nó thích mua giày và quần áo, thường có giá 500 hoặc 1.000 nhân dân tệ mỗi thứ. Vài ngày một lần, nó trở về nhà với một đôi giày mới. Những đôi giày chất đống lên nhanh chóng tại nhà. Khi được hỏi những đôi giày từ đâu mà có, nó nói bạn bè của mình đã đưa chúng cho nó. Một lần khi tôi đi đến một cửa hàng giặt ủi để lấy quần áo của mình, người chủ cửa hàng nói với tôi rằng con trai tôi đã sử dụng dịch vụ của họ trong một thời gian dài. Tôi đã không biết về việc này. Tôi thất vọng và buồn bã. Bởi vì trạng thái tu luyện yếu kém của mình, dường như có một rào cản giữa gia đình tôi và tôi.

Khi suy nghĩ về việc này, tôi nhận ra rằng đó là để cho tôi thăng tiến trong tu luyện. Với rất nhiều quan niệm con người trong quá khứ, làm sao tôi có thể đề cao và thực sự đột phá? Vì vậy, tôi bắt đầu đọc Pháp nhiều hơn và hơn nữa, có khi lên đến ba bài giảng một ngày. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (“Bài giảng thứ tư“)

Suốt những năm qua, tôi đã suy nghĩ về việc làm sao để thay đổi vợ và con trai tôi. Nhưng khi suy nghĩ sâu sắc hơn, tôi tự hỏi liệu tôi thực sự có thể thay đổi họ được hay không. Có lẽ chỉ bằng cách tu luyện bản thân thật tốt thì sẽ có một giải pháp cho tất cả những vấn đề này, và đây là điều quan trọng nhất tôi cần phải làm. Vì vậy, tôi đã bắt đầu loại bỏ ý tưởng thay đổi vợ và con trai mình, cũng như tình cảm đối với họ. Khi tôi trở nên tức giận và nghĩ đến than phiền, tôi luôn kiên quyết nhắc nhở bản thân tống khứ những quan niệm này. Tôi cũng phát chính niệm chỉ để loại bỏ những quan niệm này, từ bề mặt cho đến mức độ vi quan nhất. Tâm trí của tôi sau đó trở nên thanh tỉnh hơn.

Con trai tôi là một người sống nội tâm, và nó không nói chuyện nhiều với tôi. Khi tôi kỷ luật nó với một thái độ khó chịu, tôi thấy rằng bức tường giữa chúng tôi trở nên càng ngày càng dày hơn. Khi suy nghĩ sâu hơn, tôi nhận ra rằng tôi đã đối xử với nó bằng cái tình, không phải bằng lòng tốt và từ bi. Giận dữ, như chúng ta biết, không thể khiến mọi việc đi đúng hướng, thay vào đó nó làm cho người ta khó chịu.

Có lần khi con trai tôi chơi trong một quán cà phê Internet trong vài ngày mà không trở về nhà. Vợ tôi và tôi đã phải tìm nó trong các quán cà phê, từng cái một, từ sáng đến chiều. Vào lúc trời mùa hè nóng nực, vợ tôi thậm chí còn thất vọng hơn sau khi mất quá nhiều thời gian vô ích. Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng cảm thấy chán nản, nhưng không thể làm gì. Vì điều này, tôi càng giận con trai tôi hơn. Có vài lần nó không trở về trước lúc nửa đêm. Tôi đã rất tức giận và khóa cửa từ bên trong. Khi trở về nhà và thấy cửa đã bị khóa, nó lại bỏ đi.

Một buổi tối khoảng 9 giờ, khi tôi đang học Pháp, vợ tôi phàn nàn rằng trời đã muộn và rằng tôi nên đi ra ngoài tìm con trai mình. Cô cũng nói rằng tôi rất ích kỉ nếu tôi không đi tìm nó. Tôi không muốn cô ấy nghĩ rằng tôi ích kỉ, vì vậy tôi đã mặc quần áo và đi ra ngoài ngay lập tức. Tuy nhiên, khi băng qua đường, một chiếc xe máy tông vào tôi và húc tôi ngã xuống. Chân trái của tôi bị thương, và toàn bộ cơ thể của tôi bị tê liệt. Tuy nhiên, tôi biết rằng mình không việc gì. Tôi nhớ lời giảng của Sư Phụ trong Chuyển Pháp Luân về một tai nạn xe hơi. Vì vậy, tôi đứng dậy mà không cần kiểm tra chân trái của mình và đi về phía chủ nhân chiếc xe gắn máy. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sao vì tôi là một học viên Pháp Luân Công và ông ấy có thể đi. Ông ta rất ngạc nhiên và nói: “Thật không? Tôi có thể đi ư?” Tôi nói đúng vậy và bảo ông ấy hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”, bởi vì nếu tôi không phải là một học viên, ông ta sẽ phải đền một số tiền lớn. Ông rất biết ơn và nói: “Bạn quả là một người tốt.”

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều này, bởi vì chưa có ai nói với tôi như thế trước đây. Vì vậy, tôi chân thành nói với ông ấy một lần nữa phải nhớ những lời đó. Tôi có thể nói rằng ông ấy đã chấp nhận những gì tôi nói. Tôi đã giúp ông dựng lại xe máy của mình. Ông hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và rời đi. Sau đó tôi nhìn lại bản thân. Áo khoác của tôi bị rách ở phía trước, quần của tôi bị rách, và phía dưới chân của tôi đã hơi thâm tím.

Sau khi tôi trở về nhà, con trai tôi đã ở đó. Mặc dù tôi bị tông xe vì đi tìm nó, nó lại không biết ơn. Nó nói: “Con không cần bố tìm con. Con có thể tự quay về được” Vợ tôi cũng không thông cảm: “Tôi đã nói với ông phải cẩn thận trước đó rồi. Nếu ông nghe tôi, làm sao ông có thể để cho một chiếc xe máy tông vào ông được?”

Từ trải nghiệm này, tôi có được nhiều hiểu biết. Thậm chí nếu họ là bạn bè hay gia đình của chúng ta, rất khó khăn để chúng ta thay đổi họ. Tương tự như vậy, họ không thể điều khiển chúng ta, và chúng ta không thể kiểm soát họ. Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Thông qua những sự việc này, quan niệm người thường của tôi đã dần dần được loại bỏ, và tôi đã có thể bỏ đi cái tình. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải loại bỏ những quan niệm đó và đối xử với gia đình với lòng từ bi để họ có thể hiểu rằng Đại Pháp là tuyệt vời.

Thông qua liên tục học Pháp và tu luyện, tôi hiểu biết nhiều hơn và bắt đầu thực hiện tốt hơn. Vợ và con trai của tôi cũng cải biến. Tuy nhiên, tôi không được chấp trước vào điều đó. Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Houston”, Sư phụ giảng:

“Có một vài điều đang cầm giữ tất cả chư vị lại, tức là, bất kể chư vị được sinh vào nhà nào, hay đến thế giới nào, cũng giống như là đang ở trong một quán trọ: chư vị chỉ ở tạm một đêm, và ngày hôm sau thì sẽ rời đi rồi. Ðời sau ai nhận ra ai chứ? Giữa những người chung quanh chư vị họ là những người chồng mà đã thương yêu chư vị trong cuộc đời trước của chư vị và là những người khác trong gia đình. Chư vị có nhận ra họ không? Họ có nhận ra chư vị không? Ðiều tôi đang giảng chính là cái Pháp này. Tôi không có ý nói rằng chư vị bất hiếu với cha mẹ của chư vị, nhưng tôi muốn chư vị vứt đi cái tình cảm con người đó. Nếu bất cứ tình cảm nào mà cột chặt chư vị xuống, thì chư vị không thể tu luyện được. Nó cột chặt chư vị để ngăn chận không cho chư vị tu luyện, và nó cản trở không cho chư vị thành Phật. Từ gốc độ này mà giảng, đối với chư vị chẳng phải là nó đang hành động như là một yêu ma hay sao? Chẳng phải nó đang cản trở không cho chư vị thành Phật hay sao?”

Sau đó một ngày, vợ tôi phát hiện 20.000 Nhân dân tệ trong két sắt ở cửa hàng mất tích, nhưng cửa hàng không bị trộm bẻ khóa. Sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng số tiền đó bị con trai chúng tôi lấy mất. Nó đã trả 500 Nhân dân tệ cho một thợ khóa để đột nhập vào cửa hàng vào lúc đêm khuya và xác định mã an toàn của két sắt. Nó cũng đánh một chìa khóa để vào được cửa hàng. Khi cần tiền, nó chỉ cần đi vào và lấy một ít. Lần này nó lấy nhiều tiền hơn so với trước. Bởi vì điều này, tôi đã im lặng trong vài ngày. Phải chăng chấp trước về tiền bạc của tôi đã ảnh hưởng và làm tổn hại đến nó? Tôi bắt đầu trở nên sáng suốt hơn và đã có thể loại bỏ chấp trước vào danh, lợi, tình.

Để giúp con trai tôi đề cao, một lần tôi bảo nó chép lại các sách Đại Pháp. Tôi hy vọng nó sẽ thay đổi sau việc này. Nhưng nó xin tôi tiền. Vì vậy, tôi trả cho nó 10 Nhân dân tệ, 100 Nhân dân tệ, hay thậm chí nhiều hơn mỗi lần. Nhưng sau đó, nó ngừng việc chép sách cho tôi, ngay cả khi tôi trả nó tiền. Sau đó tôi đã hiểu rằng tôi không thể tu luyện thay cho nó và sự tu luyện phải đến từ chính nó.

Sau khi con trai của tôi học xong, tôi đã giúp nó tìm một công việc ở một thành phố khác để nó có thể học cách tự lập và sống có trách nhiệm. Tôi thường gọi cho nó để khuyến khích, và tôi đã nói chuyện với nó về các nguyên lý Đại Pháp cũng như làm thế nào để làm theo những nguyên tắc này để trở thành một người tốt hơn. Một ngày nọ, nó nói với tôi rằng một đồng nghiệp luôn luôn giao thêm việc cho nó làm, điều đó làm cho nó khó chịu, và nó muốn đối đầu với người đó. Tôi nói với nó: “Nếu con đối đầu với người đó, không phải là con đã cấp đức cho anh ta? Bố biết con không thấy điều này, nhưng hãy tin bố, nếu con nghe lời khuyên của bố cuộc sống của con sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn. Nếu sau này con muốn kiếm nhiều tiền hoặc làm một việc lớn, con không cần đức hay sao?” Nó đồng ý với những gì tôi nói và bảo rằng: “Được rồi. Con sẽ nghe bố.”

Khi nhìn vào trong, tôi không chỉ tìm thấy sự hận thù đối với người khác, mà còn thấy cả những quan niệm người thường mạnh mẽ. Sư phụ giảng Pháp cho chúng ta là phải vị tha, đặt người khác lên trước bản thân, và quan tâm đến người khác. Tôi thực sự cần phải từ bi và khoan dung.

Khi tôi buông bỏ các quan niệm con người và đề cao tâm tính của mình, gia đình tôi trở nên hạnh phúc và vui vẻ hơn. Một điều tôi đã học được là luôn chú ý tới mặt tích cực của người khác chứ không phải mặt tiêu cực. Họ không chỉ là người thân của tôi, mà cũng là những chúng sinh.

Nhiều lần, vợ tôi rất cảm động và nói: “Anh đã thay đổi. Học Pháp thực sự có thể giúp một người đề cao.” Tôi hỏi cô ấy: “Em nghĩ sao? Anh có đạt tiêu chuẩn không? ” Cô ấy nói:”Có. Anh có thể đạt viên mãn.”

Sau đó khi các bạn đồng tu đến nhà tôi để học Pháp nhóm, vợ tôi rất ủng hộ. Khi chúng tôi phát chính niệm, cô ấy đôi khi nhắc nhở chúng tôi về tư thế tay. Khi tôi giảng chân tướng cho người khác, đôi khi cô ấy giúp đỡ tôi và nói: “Bạn biết ĐCSTQ là xấu xa như thế nào. Tại sao còn không thoái khỏi nó?” Hầu hết tất cả bạn thân của con trai tôi, những người mà đã chơi với nó vài năm trước, đã thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sau khi tôi giảng chân tướng với chúng.

Một hôm, con trai tôi không trở về nhà cho tới lúc rất khuya. Tôi hỏi nó chuyện gì đã xảy ra, và nó nói rằng nó mải nói với người bạn của mình rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.” Tôi rất hạnh phúc khi nghe điều đó.

Nếu không có Sư phụ và Đại Pháp, gia đình tôi có thể đã đổ vỡ từ lâu. Tôi có lẽ sẽ sống phần còn lại của cuộc đời trong sự phiền muộn và có thể đã phạm phải nhiều việc làm sai trái. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã cứu độ và giúp đỡ tôi trở thành một con người mới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/4/妻子、儿子都是与我有厚缘的可贵众生-263330.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/19/135959.html

Đăng ngày 29-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share