Từ chỗ bị phân biệt đối xử đến được tôn trọng, tin tưởng
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 28-08-2025] Năm 1996, tôi học lớp 12, một biến cố gia đình khiến tôi không còn tâm trí nào cho kỳ thi đại học, cả ngày phải lo lắng không yên nhìn cha tôi. Giữa những ngày tháng khổ sở dằn vặt đó, cô tôi đã mang đến cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”, và một cuốn tuyển tập các câu chuyện tu luyện của đệ tử Đại Pháp.
Pháp lý bác đại tinh thâm của Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tư tưởng của cha tôi, không khí căng thẳng trong nhà dần dần chùng xuống, bình yên hẳn đi, sự thù hận và lửa giận trong lòng cha tôi cũng tan thành mây khói. Lúc đó, tôi vô cùng xúc động, lòng biết ơn đối với Sư phụ thật không lời nào tả xiết. Khi đó, tôi đã nhận định rằng đây chính là điều mà tôi hằng tìm kiếm, từ đó trở đi, tôi đã cùng cha bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều thế nhân bị lừa dối mà có cái nhìn tiêu cực về các đệ tử Đại Pháp. Sau khi con trai tôi vào tiểu học, học sinh bị yêu cầu phải đồng loạt gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Chồng tôi (một đồng tu) đã đến gặp cô giáo chủ nhiệm để giảng chân tướng Đại Pháp, nói rõ lý do tại sao con trai chúng tôi không gia nhập Đội Thiếu niên. Cô giáo nói: “Tín ngưỡng cá nhân, chúng tôi tôn trọng.”
Nhưng sau đó, chúng tôi phát hiện ra, con trai mình bị cô lập. Ví dụ, cháu luôn phải ngồi ở hàng cuối cùng, trong khi các học sinh khác đều được đổi chỗ sau một thời gian nhất định; trong vở bài tập của con trai tôi cũng không bao giờ có lời khích lệ nào của giáo viên, và cháu không muốn đi học nữa.
Một hôm, tôi làm tình nguyện viên ở trường, trong lúc đang điều tiết giao thông trước cổng trường, tôi tình cờ gặp đúng cô giáo chủ nhiệm. Sau vài câu chào hỏi, cô giáo nhắc đến chuyện cô đã tát con trai tôi, trong lời nói có chút ái ngại. Tôi thẳng thắn nói với cô giáo: “Về chuyện này, cháu không nói gì cả, chỉ là gần đây cháu có thổ lộ với tôi rằng cháu không thích đi học, chỉ bày tỏ suy nghĩ như vậy. Cháu làm sai, cô đánh thì cũng đánh rồi, đợi khi về nhà tôi sẽ an ủi cháu, đồng thời bảo cháu tự suy xét lại xem mình đã làm không tốt ở đâu để lần sau làm tốt hơn.”
Tôi cũng nói với cô giáo rằng con trai tôi là một đứa trẻ có lòng dạ thiện lương. Mấy hôm trước, trên đường đi, cháu nhìn thấy ba bao rác xây dựng lớn nằm chắn ngang giữa đường, những mảng xi măng, cốt thép lòi ra khỏi bao. Người đi đường, xe đạp, xe máy điện, đặc biệt là những người giao hàng, phải lượn lách với tốc độ như gió để tránh, thực sự rất nguy hiểm. Lúc đó chúng tôi nghĩ, cửa hàng đang sửa chữa bên cạnh sẽ xử lý kịp thời.
Sáng hôm sau trên đường đi học, ba bao rác đó vẫn còn y nguyên, mọi người vẫn phải đi vòng. Con trai tôi nói: “Mẹ ơi, nguy hiểm quá. Tại sao họ lại để rác ở đây mà không ai dọn đi? Nó đã ở đây từ hôm qua rồi.” Tôi nói: “Đúng vậy. Chuyện này cũng là đang nhắc nhở chúng ta, sau này làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác trước, xem việc mình làm có gây phiền toái cho người khác không. Chúng ta chuyển mấy ‘vật khổng lồ’ này vào lề đường nhé?” Cháu vui vẻ đồng ý. Ba bao rác đó quá nặng, hai mẹ con tôi đã dùng hết sức để kéo, di chuyển chúng vào lề đường với “tốc độ rùa bò”. Mặt cháu đỏ bừng, lòng bàn tay đỏ ửng, có chỗ còn bị trầy da, nóng rát, miệng cứ không ngừng xuýt xoa. Cháu nói: “Con rất vui vì có thể giúp được người khác.”
Tôi tiếp tục kể với cô giáo: “Thực ra những chuyện tương tự như vậy rất nhiều, tôi cũng không kể với ai, vì các đệ tử tu luyện Pháp Luân Công đều dùng Chân-Thiện-Nhẫn để giáo dục con cái. Mọi người đều đang làm người tốt trong môi trường công việc, gia đình của mình, tự yêu cầu bản thân từ thâm tâm.” Tôi thấy mắt cô giáo ngấn lệ, cô nói: “Giá mà tôi hiểu được tình hình của cháu sớm hơn thì tốt.” Cô ấy rất cảm động.
Cuối học kỳ, cô giáo đề cử tôi làm phụ huynh ưu tú của lớp, tôi đã từ chối một cách khéo léo và nói với cô: “Tôi chỉ làm một chút việc trong khả năng của mình cho lớp, cho trường thôi, không nghĩ đến việc nhận được gì cả, cô hãy dành vinh dự này cho các phụ huynh khác nhé.” Cô giáo trả lời tôi: “Trao cho chị là danh xứng với thực.”
Sau này lên lớp lớn hơn, lớp con trai tôi đổi cô giáo chủ nhiệm. Cũng từ lúc đó, cảnh sát khu vực, nhân viên quản lý tòa nhà bắt đầu thường xuyên sách nhiễu chúng tôi, viên cảnh sát khu vực này cũng là người phụ trách an ninh của trường học. Cô giáo chủ nhiệm mới tốt nghiệp thạc sỹ, bị ảnh hưởng nặng bởi văn hoá đảng, nói năng khó nghe, làm việc cứng nhắc, rập khuôn, vì vậy nhiều phụ huynh không muốn ủng hộ công việc của cô. Lúc đó, áp lực của tôi rất lớn, có thể nói là ma nạn trùng trùng, bị quản lý tòa nhà giám sát, cảnh sát khu vực sách nhiễu, giáo viên phản ánh (tôi đã từng giảng chân tướng cho cô ấy). Trong hoàn cảnh đó, tôi vẫn không một lời oán thán mà hoàn thành công việc cô giáo chủ nhiệm mới giao phó, bởi vì tôi muốn cô ấy thấy được đệ tử Đại Pháp là người như thế nào. Sau hơn một năm gắn bó, cô ấy dần dần nở nụ cười với tôi.
Trung Quốc hiện nay có rất nhiều vụ việc bạo lực cực đoan, cách đây không lâu, giữa các phụ huynh học sinh cũng xảy ra một cuộc xung đột tương tự, một bên đã tìm cách trả thù một lần nhưng không thành. Hôm đó, cô giáo chủ nhiệm đột nhiên hẹn bốn vị phụ huynh họp với hiệu trưởng, tôi là một trong số đó. Trong cuộc họp, khi nhắc đến những người liên quan đến vụ việc cực đoan đó, ai nấy đều biến sắc như nhắc đến cọp vậy, lo lắng không yên, trong ánh mắt lo âu của mọi người, có thể cảm nhận được sự bất an tột độ. Tôi nói: “Chúng ta hãy cố gắng nghĩ về mọi người theo hướng tốt, bảo vệ sự riêng tư của họ, đó là một sự tôn trọng đối với cả trẻ nhỏ và phụ huynh trong vụ việc, để họ có được lòng tự trọng, để họ có cơ hội tỉnh táo và lý trí trở lại. Tuy nhiên, các biện pháp an ninh chúng ta vẫn phải làm cho thật vẹn toàn, từng chi tiết đều phải được thực hiện tốt, đừng lo lắng như vậy.” Hiệu trưởng, giáo viên và các phụ huynh khác đều cho rằng làm như vậy rất tốt, tâm trạng mọi người lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, đại diện phụ huynh và nhà trường đã đạt được sự đồng thuận như vậy.
Từ đó trở đi, mỗi lần gặp cô giáo chủ nhiệm, cô đều tươi cười rạng rỡ, tôi có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của cô, đồng thời ấn tượng về con trai tôi trong lòng cô giáo cũng đã thay đổi, cô nói: “Cháu chỉ là thích vận động thôi, chú ý an toàn là được.” Có phụ huynh nói với tôi: “Chị gặp chuyện không sợ, làm việc lý trí, bình tĩnh, lúc nào cũng nghĩ cho chúng tôi.”
Bạn bè và người thân xung quanh, cũng như các phụ huynh của bạn bè con trai tôi thường tâm sự với tôi những chuyện riêng tư của họ để xin lời khuyên. Họ biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, rất tin tưởng tôi, nói rằng tôi làm việc không vị tư, chân thành, nhiệt tình, lý trí, lại kín miệng, là một người đáng kính.
Dì hai của tôi nói: “Năm đó cháu kiên trì luyện Pháp Luân Công, dì thấy cháu ngốc hết thuốc chữa, bị lừa rồi, uổng công học đại học, thật ngu muội. Nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, trong số mấy đứa cháu thì cháu lại là người sống thông suốt nhất, có tầm nhìn xa, nuôi dạy con cái rất tốt, quản lý gia đình cũng tốt. Cháu là niềm vinh dự của gia tộc chúng ta.”
Cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp, đã biến một con người tự tư như tôi trở thành một người đáng tin cậy và đáng tôn trọng trong mắt bạn bè và người thân.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/28/498811.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/12/230890.html



