[MINH HUỆ 28-07-2012]

May mắn là học viên Pháp Luân Công giữa lúc khó khăn

Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở vùng nông thôn tỉnh Sơn Đông. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị đau dạ dày, viêm ruột non, và các vấn đề sức khỏe khác. Tôi đã trải qua cơn đau khủng khiếp và cảm thấy dường như cuộc đời này không đáng để sống. Thỉnh thoảng, tôi đau dạ dày không chịu nổi mặc dù tôi đã không ăn các loại rau như rau chân vịt, rau diếp cải hay bắp cải Tàu. Cơn đau dạ dày dữ dội đến mức tôi phải nằm viện.

Vào một ngày mùa thu năm 2006, sau bữa trưa, con trai tôi muốn tôi đưa cháu sang nhà hàng xóm chơi. Tuy nhiên, cô hàng xóm đang chuẩn bị đi học Pháp. Con trai tôi muốn đi cùng, do vậy cô hàng xóm đã để chúng tôi đi theo. Ở nhóm học Pháp, hầu hết mọi người đều lớn tuổi và trung tuổi. Hàng xóm của tôi đề nghị tôi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm cho cả nhóm bởi vì tôi là người trẻ nhất và có vốn từ tốt hơn họ. Sau đó, người điều phối hỏi tôi có thích cầm cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà không. Tôi đáp “có” không chút ngập ngừng! Kể từ đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sức khỏe của tôi trở nên ngày càng tốt hơn. Cuối cùng tất cả mọi bệnh tật của tôi đều biến mất.

Sinh mệnh của tôi được Sư phụ Lý cứu độ trong một tai nạn xe hơi

Tôi tới chợ khá thường xuyên và giảng chân tướng cho những người có thể có tiền duyên với Đại Pháp và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Một ngày mùa đông năm 2010, sau bữa sáng, tôi đạp xe tới chợ, gặp một người phụ nữ từ một thị trấn khác cũng đang đi trên đường. Chúng tôi đạp xe cùng nhau. Tôi bắt đầu nói chuyện phiếm với cô và kể với cô về cuộc bức hại Pháp Luân Công, cũng như phong trào thoái ĐCSTQ. Tôi hỏi cô có muốn thoái đảng không và cô trả lời “.”

Khi tôi tiếp tục trên đường tới chợ, một chiếc xe máy đột nhiên lao tới sau tôi và đụng phải xe đạp của tôi. Lực va chạm đẩy tôi văng ra khoảng 10 mét và tôi ngã trên cỏ. Người lái xe máy ngã ngửa và nằm trên nền bê tông. Tôi bò dậy và đã có niệm đầu rằng tôi là một người tu luyện Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi. Nhìn người lái xe, tôi nhận ra rằng chúng tôi ở cùng làng. Tay anh bị thương nặng và chảy máu. Một vài bộ phận của xe bị vỡ. Khi tôi giúp anh đỡ chiếc xe dậy, anh bắt đầu đổ lỗi gây tai nạn cho tôi và nói rằng tôi đã lái xe đạp lấn vạch.

Ngay sau đó mọi người đã xúm lại. Họ chỉ trích anh, nói rằng, “Anh không nên va vào bất cứ ai ngay cả khi họ đang lái xe giữa đường!” Một người khác nói, “Sớm hay muộn anh sẽ lại gặp rắc rối thôi. Anh lái xe điên cuồng, như tên lửa trên trời vậy.” Quần áo, giày và áo khoác của anh ấy đều bị sờn. Ngược lại, tôi thậm chí chẳng bị thương chút nào. Như được mô tả, những người qua đường còn thấy kỳ lạ khi tôi không lợi dụng và đòi tiền anh. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng Sư phụ Lý dạy tôi thành một người tốt. Do đó, tôi không đòi tiền người đàn ông này, bởi vì tôi không muốn gây khó khăn cho anh.

Sau khi trở về nhà, bố tôi muốn tìm ra thủ phạm là ai. Tôi bảo ông, “Con ổn mà, con không bị thương. Bố nghĩ mà xem. Giày và quần áo con đã bị rách, nhưng da con thậm chí không có một vết xước và con không đau tí nào. Bố có nghĩ là Sư phụ Lý bảo vệ con không? Tại sao lại cố tìm ra anh là ai làm gì? Sư phụ Lý dạy con rằng  tai nạn là vượt quan ” Sau khi tôi nói vậy, bố tôi không bao giờ đề cập đến chuyện đó nữa.

Sư Phụ giúp tôi thoát khỏi tình trạng buồn ngủ

Sau Tết năm 2011, khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra rằng cứu độ thế nhân là việc khẩn cấp. Do vậy bất cứ khi nào tôi có thời gian, tôi lại đạp xe ra ngoài giảng chân tướng. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi liền trò chuyện với những người tôi gặp như người lao động, sinh viên, nông dân, v.v… Khi tôi liên tục giảng chân tướng, tôi trở nên thành thục và thích làm việc đó. Mặt khác, tôi không có thời gian để luyện năm bài công pháp đều đặn. Đã có lúc tôi thấy thật khó khăn khi dậy luyện công vào buổi sáng. Trong tâm thức của mình, tôi biết rằng tu luyện là hết sức nghiêm túc. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới lời Sư phụ giảng: “Tu luyện chính là con người muốn lên trời, và trở thành Thần; không khó nạn là sao?” (“Cũng một gậy cảnh tỉnh“) Tôi đã rất thất vọng với bản thân vì không thể dậy để luyện công. Có lẽ Sư phụ biết cảm giác của tôi và cố gắng giúp tôi. Một buổi tối, tôi nghe ai đó gọi tên mình. Đầu tiên tôi nghĩ là trời đã sáng, nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra là trời còn tối. Tôi nhìn vào đồng hồ – lúc đó là 3 giờ 49 sáng. Tôi biết ngay đó là nhờ Sư phụ giúp, Sư phụ không muốn để tôi rớt lại phía sau. Sư phụ muốn tôi tham gia cùng với đồng tu trong thời gian luyện công toàn cầu vào buổi sáng sớm.

Một điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra. Tôi có thể dậy lúc 3:50 sáng hàng ngày kể từ đó! Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã giúp tôi thoát khỏi tình trạng buồn ngủ. Tôi muốn viết ra những gì tôi trải nghiệm và bày tỏ lòng biết ơn to lớn của mình tới Sư phụ. Là một người tu luyện, tôi muốn tinh tấn hơn để bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Sư phụ từ bi.

Điều kỳ diệu xảy đến sau khi quan tâm đến một học viên trẻ

Trong suốt kỳ nghỉ đông năm 2011, bà nội muốn con trai tôi ở với bà một thời gian. Mười ngày sau, một buổi chiều ngủ mơ, tôi nhìn thấy con trai tôi ngã xuống sông và sau đó biến mất. Tôi nhận ra là tình trạng tu luyện của nó không được tốt. Nó thích xem ti vi và dành thời gian lướt web khi sống cùng bà. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy rằng họ hàng người thân có thể ảnh hưởng tới nó theo hướng sai lệch và việc tu luyện của nó có thể đang gặp nguy hiểm. Tôi nhận ra rằng quan tâm chăm sóc học viên trẻ là trách nhiệm của mình. Tôi lập tức gọi điện bảo con trai phải về nhà. Sau khi nó về nhà, chúng tôi đã nói chuyện về Pháp. Tôi bảo nó rằng việc tu luyện của con đang ở tình trạng nguy hiểm và rằng Sư phụ không muốn con rớt lại phía sau. Tôi cũng đã bảo nó rằng mẹ là mẹ của con trong kiếp này và vì mẹ có trách nhiệm chăm sóc con, đó cũng là một phần việc tu luyện của mẹ. Ngoài ra, khi quá trình chính Pháp gần kết thúc, việc trợ Sư Chính Pháp ngày càng quan trọng hơn đối với các học viên. Nó nói nó sẽ học Pháp, tu luyện bản thân thật tốt và giảng chân tướng. Từ đó, chúng tôi học Pháp vào cuối tuần, ngày nghỉ và buổi tối. Thỉnh thoảng, con trai tôi và tôi ra ngoài dán áp phích và phân phát tài liệu giảng chân tướng vào buổi tối. Chúng tôi hợp tác với nhau rất tốt. Con trai tôi không còn lướt web nữa và cũng không xem ti vi nữa. Thật kỳ diệu!

Bố tôi làm việc ngoài thị trấn. Ông dành ít thời gian học Pháp mặc dầu ông ấy lúc nào cũng mang Chuyển Pháp Luân bên mình. Ông trở về nhà vào tháng 03 và ở với chúng tôi một thời gian. Con trai tôi và tôi đề xuất chúng tôi học Pháp chung. Bố tôi hiểu Pháp tốt hơn sau khi học nhóm.

Cuốn Chuyển Pháp Luân của ông không hiểu sao không có ảnh Sư phụ. Ông nghĩ ai đó đã lấy ảnh và buồn bã chỉ cho tôi thấy. Ông ở nhà tôi trong một tháng, và sau đó là lúc ông quay trở lại làm việc. Ông nghĩ rằng ông cần mang theo một vài tài liệu giảng chân tướng, đĩa CD, và áp phích. Khi ông đọc lại Chuyển Pháp Luân, kỳ lạ thay, ảnh Sư phụ không hiểu sao lại có lại trong cuốn sách! Ông quá vui mừng! Chỉ chưa đầy một tháng, bố tôi đã hai lần chứng kiến điều kỳ diệu của Đại Pháp.

Ông nói ông muốn là một học viên tu luyện tinh tấn và làm những việc nên làm chiểu theo Pháp. Tôi rất vui khi thấy gia đình mình cùng nhau tu luyện. Có rất nhiều điều kỳ diệu mà tôi đã trải qua và những gì tôi viết ở trên chỉ là một vài ví dụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/28/大法的神奇在我生活中尽显-260448.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/22/135104.html

Đăng ngày 13-10-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share