[MINH HUỆ 07- 07-2012] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi tu luyện, cuộc sống của tôi rất khó khăn, và khổ sở. Do luật sinh đẻ có kế hoạch của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nên tôi đã 5 lần phải phá thai. Sau mỗi lần phá thai, tôi đã bị xuất huyết nặng và phải nhập viện. Sáng hôm sau tôi rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, nhưng đã có người ở trong đó. Tôi nhớ lại việc tôi sẽ phải chờ đợi, và sau đó tôi bị bất tỉnh. Khi tôi tỉnh dậy, nhiều người đã xúm lại xung quanh tôi và gọi tên của tôi, nhưng tôi không thể nghe rõ ràng. Sau đó, một người nhà bệnh nhân cùng phòng bệnh với tôi đã nhận ra tôi và nhờ vài người đưa tôi trở lại giường bệnh. Trong những năm sau đó, tôi rất yếu. Tôi phải uống thuốc hàng ngày và tôi luôn luôn cảm thấy rất lạnh.
Lúc đó tôi chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trông tôi giống như một người ở độ tuổi bốn mươi. Bệnh viện không thể phát hiện ra vấn đề của tôi là gì. Bác sĩ Trung y nói rằng tôi đang thiếu khí huyết trầm trọng. Tôi phải uống hết bát thuốc đắng này đến bát thuốc đắng khác theo thang thuốc Trung y. Sự đau đớn về thể xác cùng sự thống khổ về tinh thần và tâm trí của tôi đã lên đến tột bậc. Chồng tôi đam mê chơi mạt chược và hiếm khi ở nhà. Anh ấy không quan tâm đến tôi hay con của chúng tôi. Mặc dù tôi rất ốm yếu, nhưng tôi cần phải chăm sóc con trai trong độ tuổi đi học cũng như hai người em họ sống cùng với tôi. Thật không khó khăn gì để hình dung được cuộc sống của tôi vất vả như thế nào. Bố mẹ chồng tôi không bao giờ hỏi thăm về sức khỏe của tôi hoặc tôi đang thế nào. Mà họ chỉ hỏi xin tiền chúng tôi. Bảo được họ giúp đỡ thì đúng là một suy nghĩ hão huyền. Rất nhiều lần tôi đã nghĩ đến cái chết, nhưng lại thấy rằng tôi không thể bỏ lại bố mẹ già và con trai bé bỏng của tôi – Tôi không có đủ can đảm để chết. Tôi vô cùng tự ti. Tôi vốn là người sống nội tâm, vì vậy mà càng trở nên sống nội tâm, đến mức mà tôi không muốn giao tiếp với những người khác. Đôi khi tôi chẳng khác gì kẻ ngu si đần độn và tôi không thể suy nghĩ minh bạch.
Vào mùa thu năm 1995, tôi phẫn nộ với tình cảnh của mình tới mức đã bỏ nhà đến tỉnh Hải Nam. Xa quê hương, thậm chí tôi còn cảm thấy chán nản hơn. Tôi nhớ cậu con trai 10 tuổi của tôi cả ngày lẫn đêm. Tôi không thể tìm ra lý do tại sao cuộc sống của tôi lại trở nên như thế này, và tự hỏi làm thế nào để chấm dứt những điều này. Một buổi tối, bỗng nhiên tôi bị ngã xuống sông và được cứu bởi những người đồng nghiệp đi cùng tôi. Mặc dù cơ thể của tôi vẫn còn sống, nhưng tâm của tôi đã chết và nguội lạnh như tro tàn. Vào mùa xuân năm 1996, tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng thiếu kiểm soát nhiệt độ trong cơ thể, nôn mửa, và tiêu chảy. Tôi yếu đến mức tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy, và quyết định tôi phải trở về nhà. Vào thời điểm đó, nếu tôi đi bộ ngoài đường, dù mọi người không biết tôi là ai nhưng sẽ lại gần tôi mà hỏi xem liệu mọi việc có ổn không. Việc bước đi đối với tôi còn khó khăn. Toàn thân tôi không có nổi chút sức lực. Thậm chí tôi không thể diễn tả cơ thể của tôi đau đớn ở chỗ nào bởi vì nó đau ở khắp mọi nơi. Không có thuốc nào có thể làm cho tôi cảm thấy khá hơn dù chỉ một chút.
Tôi nghe một số người nói rằng tập khí công trong công viên có thể chữa khỏi bệnh, nhưng tôi cười và nghĩ rằng họ đã quá mê tín dị đoan. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lạ lùng đến mức nghĩ “thử xem thế nào”, tôi đã đến Vườn bách thú Trường Xuân vào mùa thu năm 1996. Chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ từ nhà của tôi, nhưng với tình trạng của mình tôi phải mất hơn 30 phút để đi bộ tới đó. Vào lúc tôi đến, hầu hết mọi người tập Pháp Luân Đại Pháp đã về hết. Một trong số các học viên còn lại đang xem video các bài giảng của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp kể từ cái ngày ở trong công viên đó.
Trước khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất cẩn thận về những gì tôi ăn. Bất cứ cái gì lạnh một chút hoặc nóng một chút sẽ dẫn đến tiêu chảy. Ba ngày sau khi tôi bắt đầu tập, tôi đã có thể ăn tất cả các loại thực phẩm. Một tuần sau đó, tất cả các bệnh của tôi biến mất và tôi có thể đi bộ rất nhanh. Cuối cùng, tôi biết được cảm giác không có bệnh! Cơ thể của tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và mềm mại. Tôi rất hạnh phúc và hàng ngày trong tâm lúc nào cũng vang lên tiếng hát!
Một năm sau vào một ngày nọ, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm ở điểm luyện công, tôi đã bay lên. Nhiều người đã nhìn thấy điều này. Lúc đó, tôi không học Pháp được tốt lắm và không biết rằng điều này là do việc thông chu thiên. Tôi đã hoảng sợ đến mức tôi ngừng tới công viên để luyện công. Khi tôi luyện công ở nhà và ngồi đả tọa, chồng tôi cũng đã chứng kiến tôi đang bay. Điều này được mô tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Sự khác biệt duy nhất là tôi đã không bay lên cao như học viên trong cuốn sách.
Thuận theo việc học Pháp thấu đáo hơn, tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao con người có bệnh. Khi tôi nhìn cuộc sống bằng các Pháp lý, tôi đã hoảng sợ. Tôi không chỉ đối xử không tốt với mọi người, mà trong thế giới ngày nay, nơi các giá trị đang đi xuống từng ngày, tôi đã không thể phân biệt đúng sai. Tôi đã làm quá nhiều việc xấu trong quá khứ và đã tạo ra quá nhiều nghiệp lực. Nhiều việc làm xấu đã mang lại nỗi nhục cho gia đình tôi, mà tôi vẫn còn nghĩ rằng tôi là một người tốt. Nếu Sư phụ đã không gánh một số nghiệp lực của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện, thì làm thế nào tôi có thể trả hết nghiệp? Và ai mà biết được có bao nhiêu ngày đau khổ sẽ chờ đợi tôi?!
Cách mà tôi nhìn thế giới này đã hoàn toàn thay đổi nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không còn nhìn vào những sai lầm của người khác và bắt đầu hướng nội tìm những thiếu sót của bản thân. Tôi không còn than phiền hay tự ti nữa. Tôi biết tôi là sinh mệnh hạnh phúc nhất! Khi chồng tôi trở về nhà sau khi chơi mạt chược vào ban đêm, tôi thường thức dậy và làm cho anh ấy một bát súp hoặc cháo yến mạch. Tôi vẫn thường đợi anh ấy ăn xong, sau đó mới trở lại giường đi ngủ. Đôi khi là 2 hoặc 3 giờ sáng trước khi anh ấy ăn xong. Lúc ấy, tôi sẽ không lên giường ngủ, mà lấy cái đệm và đến công viên luyện công. Ban đầu, chồng tôi không tin rằng tôi có thể trở nên tốt như vậy, nên anh ấy đã khảo nghiệm tôi hết lần này đến lần khác. Có lần tôi đã làm cho anh ấy một bát súp tới 4 lần. Lần thì hoặc là quá mặn hoặc lần thì nhạt. Tôi đã giữ vững tâm tính và làm món súp cho anh ấy cho đến khi anh ấy nói rằng món súp ngon tuyệt. Khi bị mất tiền ở bên ngoài anh ấy đã chửi rủa tôi sau khi trở về nhà, tôi vẫn có thể giữ vững tâm tính của mình. Khi anh ấy không còn chửi tôi nữa, tôi đã hỏi anh ấy ngày hôm đó diễn ra như thế nào và liệu anh ấy có cần điều gì không. Tôi cũng bắt đầu quan tâm đến bố mẹ chồng và giúp đỡ họ ở nhà.
Mọi việc đã liên tục tiếp diễn như vậy trong một thời gian, và chồng tôi đã cảm động nói với những người mà anh ấy gặp rằng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Nếu ai đó ở bàn chơi mạt chược gặp phiền phức ở nhà, anh ấy sẽ nói với họ rằng vợ của họ nên tập Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, chồng tôi làm việc trong một cơ quan chính phủ, nhưng anh ấy đã bỏ việc và mở công ty riêng. Nhưng anh ấy không kiếm được đồng nào, nên tâm tính của anh ấy đã trở nên rất xấu. Sau đó, anh ấy đã quay lại cơ quan chính phủ để làm việc. Ngay từ ban đầu, mọi việc không diễn ra suôn sẻ. Anh ấy nguyền rủa tôi hàng ngày sau khi trở về nhà. Tôi đã tuân theo các nguyên lý mà Sư phụ dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:
“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Người đại căn khí, Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi giữ tâm tính của mình để vượt qua khảo nghiệm này. Đôi lúc khi mà những chấp trước người thường của tôi mạnh mẽ, thì tôi không thể vượt qua các khảo nghiệm được tốt lắm. Một mùa đông nọ, căn hộ của chúng tôi không được cung cấp hệ thống sưởi ấm. Việc xây dựng tòa nhà đã khá là kém rồi và giờ lại không có hệ thống sưởi. Căn hộ rất lạnh và bị ẩm ướt bên trong. Chồng tôi không thích căn hộ này và không trở về nhà để ngủ. Anh ấy đã không hỏi han cả tôi lẫn con của chúng tôi đang sống như thế nào ở nơi ẩm ướt và lạnh.
Việc thiếu nhiệt đã dẫn đến việc sử dụng điện vượt quá giới hạn và nổ bảng điện. Cục điện lực đã từ chối sửa chữa nó vì sợ rằng nó có thể gây cháy. Vì vậy, chúng tôi không có cái để sưởi ấm và cũng không có điện. Khi con trai của tôi làm bài tập về nhà, tôi đã bật bếp ga và đặt ở phía sau thằng bé, nhưng tôi sợ bị ngộ độc khí carbon monoxide, vì vậy tôi vẫn để cửa mở. Điều này đã làm cho căn hộ của chúng tôi còn lạnh hơn. Khi ngủ, tôi và con trai ngủ chung và đắp tất cả các chăn có trong nhà. Khi tỉnh dậy, đầu của chúng tôi rất lạnh. Những khoảnh khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày là khi tôi đến nhà một đồng tu cùng với con trai của tôi để tham gia học Pháp. Con trai tôi và tôi vẫn còn nhớ rõ ràng và sâu sắc cái cảm giác ấm áp đó. Khoảng ba tuần sau, chồng tôi trở về để thay quần áo. Khi đó nhân tâm của tôi nổi lên mạnh mẽ, và tôi hỏi anh ấy tại sao không quan tâm đến tôi hay con trai của chúng tôi. Câu trả lời của anh ấy khiến tôi rất buồn. Anh ấy nói vì phòng này quá lạnh, làm sao mà người ta có thể sống ở đó? Anh ấy không thể ở lại đây dù chỉ một phút, tuy vậy con trai tôi và tôi đã ở lại đây trong hơn ba tuần! Phải chăng anh không bao giờ nghĩ đến việc chúng tôi đã xoay sở thế nào? Chồng tôi không muốn nghe tôi nói và bỏ đi. Anh ấy chỉ trở về một tháng sau đó vì hệ thống sưởi ấm đã có trở lại. Trong thời gian đó tôi đã không thể giữ được tâm tính và đã hối tiếc suốt kể từ đó. Sau đó, tôi xem xét vấn đề này từ góc độ khác. Đó là vì anh ấy bỏ tôi và con trai tôi ở lại để chịu đựng cái lạnh này đến mức tôi phải đưa con trai của tôi đến nhà một bạn đồng tu để học Pháp. Mặc dù con trai của tôi không kiên trì tu luyện, nhưng Đại Pháp đã ngấm sâu trong tâm của cháu. Với việc nhìn vào tình hình từ góc độ này, chẳng phải con trai tôi và tôi cần phải cảm ơn anh ấy?
Đại Pháp không chỉ mang lại cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới, mà Sư phụ cũng đã cứu sinh mệnh của những người thân của tôi. Tôi nhớ rằng không lâu sau khi tôi đắc Pháp, con trai của tôi được tham dự một lớp dạy kèm tiếng Anh với dì của cháu tại một trường đại học. Một hôm sau giờ học sau khi bước ra khỏi cổng, một chiếc xe lái rất nhanh khi cháu băng qua đường. Thậm trí trước khi dì của cháu có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đang thực sự xảy ra, thì con trai của tôi đã bị xe ô tô đâm vào và bị văng ra. Cháu va trúng rào chắn và sau đó rơi xuống đất. Những người chứng kiến vụ tai nạn nghĩ rằng con trai tôi đã chết. Người lái xe nghĩ rằng cậu ấy đã giết một ai đó. Em gái của tôi đã vô cùng sợ hãi.Tuy nhiên, con trai của tôi đã tự mình đứng dậy, như thể chẳng có gì xảy ra. Em gái tôi khóc và đưa cháu về nhà. Sau khi cháu được kiểm tra trong bệnh viện, hóa ra chỉ có vài vết trầy xước bên ngoài trên cánh tay và chân, cháu đã không bị thương.
Lần khác, chồng tôi đi công tác với các bạn cùng lớp. Khi họ lái xe về nhà, chiếc xe đã đâm vào một cái cây lớn bên đường. Chồng tôi đang ngồi bên cạnh người lái xe. Phía trước của xe đã bị hỏng hoàn toàn. Thậm chí cảnh sát giao thông nghĩ rằng chồng của tôi, hoặc đã chết hoặc mất hai chân. Chồng tôi được lôi ra khỏi xe, và sau đó không cần sự trợ giúp, anh ấy có thể đứng lên và đi lại. Anh ấy không bị sao cả. Các thành viên trong gia đình tôi đã nhận ra rằng điều này là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chính là Sư phụ Lý đã bảo hộ chúng tôi.
Bây giờ tôi có sức khỏe tốt, tôi có thể trở lại làm việc và kiếm tiền để cải thiện lại cuộc sống của chúng tôi. Chồng và con trai của tôi rất hạnh phúc. Tại nơi làm việc, lúc nào tôi cũng nhớ rõ rằng tôi là một người tu luyện, tận tâm làm việc, không bao giờ tính toán đến được mất cá nhân. Tôi là một kế toán viên. Khi tôi thấy rằng công ty của chúng tôi thiếu nhân viên đi thu tiền, tôi tự đi ra ngoài thu tiền. Công ty mà tôi làm việc là một trung tâm phân phối sữa. Để thu tiền, tôi cần phải đi đến từng nhà một và đó là công việc vất vả. Tôi đã đi hết nhà này sang nhà khác để thu tiền mà không đòi hỏi dù chỉ một xu tiền bồi dưỡng. Ông chủ của tôi biết tôi tập Pháp Luân Đại Pháp và cũng nói với mọi người mà ông gặp, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Trong những năm khi tôi còn làm việc, ông chủ giao phó cho tôi các nhiệm vụ quan trọng vì ông biết rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong năm 2008, tôi đã bị kết án đến một trại lao động cưỡng bức và bị bức hại. Ông chủ của tôi không thuê một kế toán mới trong hơn sáu tháng, và giữ vị trí cho tôi. Thậm chí ông đã tới trại lao động cưỡng bức để yêu cầu họ thả tôi ra. Công ty nơi tôi làm việc là công ty liên doanh của ba người. Tất cả họ đều muốn thuê một ai đó của riêng mình để làm kế toán. Sau đó, khi họ biết rằng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ đã từ bỏ ý kiến và thăng chức cho tôi làm kế toán trưởng.
Tại một cuộc họp mặt các cựu sinh viên năm 2007, tất cả các bạn cùng lớp của tôi bày tỏ ý kiến của họ về Pháp Luân Đại Pháp với tôi. Một người bạn cùng lớp nói, “Có người cho rằng Pháp Luân Đại Pháp là không tốt, nhưng tôi biết có người đang tập Pháp Luân Đại Pháp, và người đó lại rất tốt. Những gì truyền hình đã nói đều không đúng.” Một người khác nói, “Tôi đã nói với mọi người tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đừng nghe những lời dối trá của truyền hình.” Mọi người đều bày tỏ ý kiến của họ với tôi. Hết thảy họ đều biết Đại Pháp là tốt. Một bạn khác ngồi cạnh tôi làm việc trong một nhà tù và đang mặc đồng phục cảnh sát. Tôi nhìn cô ấy và nói, “Mình không thích đồng phục của bạn đâu.” Đó chỉ là một câu nói đùa và tôi không nghĩ rằng cô ấy đứng dậy và đi ra ngoài. Khi cô ấy trở lại, cô đã thay bộ đồng phục và mặc bộ quần áo bình thường. Cô ấy mỉm cười với tôi và nói rằng cô làm điều này để thể hiện sự tôn trọng tôi.
Những người xung quanh nhìn thấy những thay đổi đã diễn ra ở tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ nhận ra rằng cuộc sống gia đình của tôi đã được cải thiện. Chính vì điều này mà họ có thể giúp tôi trong những ngày căng thẳng nhất của cuộc đàn áp tà ác. Họ không thay đổi chính niệm của họ đối với Đại Pháp, ngay cả khi những lời dối trá về Đại Pháp ở khắp mọi nơi. Tôi đã bị kết án bất hợp pháp đến một trại lao động cưỡng bức hai lần và bị giam giữ tại một trại tạm giam ba lần. Vào mùa thu năm 1999, phường và đồn cảnh sát cử một người nào đó đến làm việc trong nhà của tôi để theo dõi tôi. Năm 2003, phường nơi tôi sống đã đặt ảnh của tôi ở đồn cảnh sát. Người ta nói rằng theo mệnh lệnh xuất phát từ chính quyền cấp trên rằng họ muốn tôi, đã chết hoặc còn sống. Một người được cử đến để kiểm tra tất cả những người đến thăm tôi. Chồng và các chị em tôi bị yêu cầu phải ký bảo chứng thư và bị lấy dấu vân tay trước khi họ được phép vào phòng. Thậm chí tệ hơn nữa, khi cảnh sát không thể bắt được tôi, họ đã bắt chồng tôi và giữ anh ấy tại trại tạm giam một ngày. Hai người quản lý từ công ty của anh ấy đã đến để yêu cầu thả anh ấy trước khi họ để anh ấy đi. Bất chấp tất cả những điều này, chồng tôi luôn luôn tin rằng tôi đang làm điều đúng đắn. Chính Đại Pháp đã biến tôi thành một người tốt. Dù tà ác có điên cuồng thế nào đi chăng nữa, bất cứ khi nào chúng tôi đang ở nơi công cộng, anh ấy đều tự hào giới thiệu tôi với mọi người với tư cách là thành viên Pháp Luân Đại Pháp trong gia đình chúng tôi. Khi tôi nói chuyện với mọi người về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác và các tổ chức liên đới của nó, bất cứ khi nào chồng tôi ở đó, anh ấy đều hỗ trợ tôi nói chuyện với mọi người. Đôi khi anh ấy cũng đề nghị một bí danh cho những người muốn thoái ĐCSTQ. Khi đĩa DVD Cửu Bình phát hành, chúng tôi đã cùng nhau xem nó khoảng mười lần. Bây giờ anh ấy luôn cập nhật những mẩu tin tức về cuộc đàn áp với tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã biến tôi thành một người có đạo đức cao thượng biết nghĩ đến những người khác trước. Tôi không thể diễn tả hết bằng lời tất cả những gì mà Sư phụ đã ban cho tôi. Tôi cảm thụ sâu sắc mà không thể diễn tả bằng lời về Phật ân hạo đãng. Nhiều năm qua, tôi không phải lúc nào cũng vững vàng trong tu luyện. Tôi không có tín tâm và chính niệm mạnh mẽ khi ở trong tù, nên đã thỏa hiệp với tà ác. Tuy nhiên, Đại Pháp được ăn sâu trong tâm tôi. Không ai có thể xóa bỏ dấu ấn của “Chân – Thiện – Nhẫn” ra khỏi tâm tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/7/丈夫感动得见人就说“法轮功好”-259815.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/25/134614.html
Đăng ngày: 11-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.