Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29–05–2012] Ngay trước vụ thu hoạch lúa mì năm 2001, ông chồng “cứng đầu” của tôi bị bắt giam bất hợp pháp vì phân phát các tài liệu chứa thông tin về Pháp Luân Công. Trước khi bị bắt giam, ông làm tất cả các công việc nặng nhọc trong nhà và việc đồng áng. Phun thuốc trừ sâu trên các cánh đồng lúa mì không phải là một việc dễ dàng. Mặc dù các học viên sống ở gần đó đều đề nghị giúp đỡ phun thuốc cho cánh đồng, tôi vẫn phải chuẩn bị hỗn dược, và gánh thùng nước trên vai của mình. Có một ngọn đồi rất dốc dài hơn 20 mét trên đường đến cánh đồng. Trước đây dù đi bộ tay không lên ngọn đồi dốc, tôi phải thở gấp và hai chân đau nhức hết.
Tôi đã rất lo lắng đến nỗi không thể chợp mắt một lúc vào buổi trưa. Tôi gánh nước vào buổi chiều, khi Mặt Trời không quá gay gắt. Tôi đã dùng cán cuốc để làm đòn gánh, và gánh khoảng 30 lít nước mỗi lần. Cuối cùng, tôi đã gánh tổng cộng khoảng 500 lít nước. Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cái máng lớn đầy nước. Khi tôi sinh con, tôi đã mất rất nhiều máu. Kết quả là, tôi bị thiếu máu nghiêm trọng và mắc các bệnh phụ khoa. Tôi đã rất yếu và bị ngất ba lần. Dì của tôi đã từng thách đố tôi, “Dì sẽ gánh một thùng nước trong khi cháu tay không đi theo dì. Hãy làm thế một vài lần. Cháu có làm được không?” Tôi không bao giờ nhận lời thách đố. Lần này, tôi không thể tin mình đã gánh nhiều nước đến như thế mà không cảm thấy mệt mỏi.
Tôi chợt nhớ đến những gì chồng tôi đã nói: “Đừng nghĩ xấu về Đại Pháp. Tin tưởng và ủng hộ Đại Pháp sẽ mang lại cho bà phước lành.” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp đỡ tôi và tôi rất biết ơn Ngài. Tôi sẽ không tin điều đó nếu không có những trải nghiệm của bản thân mình. Các học viên đã giúp tôi phun thuốc cho cánh đồng cho đến tận khi Mặt Trời lặn. Trong suốt cuộc đàn áp khốc liệt Pháp Luân Công, anh chị em ruột của tôi không dám gần chúng tôi vì sợ bị liên lụy. Chỉ có các học viên Đại Pháp, trong khi bị đàn áp, không vì tư lợi và đề nghị giúp đỡ. Trong xã hội đạo đức xuống cấp nơi mà con người chỉ chạy theo lợi và không thể phân biệt đúng sai, chỉ những người tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn mới có thể làm điều đó.
Chỉ cho đến sau đó tôi thực sự hiểu tại sao chồng tôi “cứng đầu” như thế và kiên định tu luyện Pháp Luân Công bất chấp cuộc đàn áp, bị bỏ tù, và sự trách mắng của người thân, những người không hiểu được chân tướng sự việc. Có rất nhiều người, bao gồm cả những người có địa vị xã hội cao, những người đã kiên định niềm tin của họ mặc dù bị mất công ăn việc làm, gia đình và thậm chí cả cuộc sống của họ. Tôi có thể hiểu được khi người ta gọi những người dân thường như chúng tôi là “ngu dốt và cứng đầu” vì kiên trì tu luyện Pháp Luân Công, nhưng bạn có thể nói thế về những người nổi tiếng, có địa vị xã hội cao, và học vấn cao hay không? Nhiều người trong số họ là những giáo sư, bác sĩ, các quan chức chính phủ, sinh viên đại học, v.v.
Sau khi có những trải nghiệm kỳ diệu này, tôi bắt đầu cân nhắc và thực hiện sự lựa chọn của riêng mình – “tà bất áp chính.” Cho dù cuộc đàn áp lan tràn và khốc liệt thế nào, không điều gì có thể cản trở người tu luyện bước đi trên con đường chân chính của họ. Tôi quyết định tập luyện Pháp Luân Công, và nó không phải chỉ vì lý do sức khỏe. Tôi mắc bệnh hạ đường huyết và thường bị cảm lạnh và đau lưng. Tôi đã rất yếu và không thể đứng trong một lúc lâu. Sau khi tập luyện, những bệnh này đã biến mất, và tôi không cảm thấy mệt mỏi sau khi làm việc cả ngày. Từ trải nghiệm cá nhân mình, tôi đã chứng kiến mọi điều mà Sư phụ nói đều đúng. Sau khi tôi hiểu được các Pháp lý, một vài lần, tôi đã trả lại tiền thừa mà các nhà cung cấp đưa nhầm cho tôi. Thực sự khó có thể tìm thấy những hành động như vậy trong xã hội ngày nay. Mỗi lần tôi trả lại tiền, mọi người sẽ nói rằng một người bình thường sẽ không làm điều gì đó giống như thế này.
Vào mùa xuân năm 2007, cháu gái họ tôi và đứa con trai ba tuổi của nó đến ở nhà tôi. Để dỗ cháu bé, tôi đã bóc một gói mì ăn liền và đưa cho cháu. Cháu bé bắt đầu ăn mì khô. Tôi nghĩ rằng cháu còn quá nhỏ, và sẽ không an toàn khi để cháu ăn mì khô. Tôi cố gắng lấy lại gói mì, nhưng cháu bé không chịu đưa và bắt đầu khóc. Ngay sau khi cháu khóc, mì khô đã bị mắc kẹt trong cổ họng của nó. Cháu không thể khạc ra và khó thở. Tôi đã tuyệt vọng. Tôi nâng nó lên, quỳ xuống và cầu xin Sư Phụ: “Xin Sư Phụ hãy cứu đứa trẻ này!” Đứa trẻ đã ngay lập tức khỏe lại, và tôi không thể ngừng khóc. Nếu như không có sự giúp đỡ của Sư Phụ, tôi không thể tưởng tượng được hậu quả. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cứu cả hai chúng tôi. Tôi đã chứng kiến thêm một điều kỳ diệu khác và kiên định hơn trong tu luyện Đại Pháp.
Vào tháng 07 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, tất cả mọi người ở Trung Quốc đều cảm thấy mức độ khác nhau của mối đe dọa. Bởi vì chồng tôi đã kiên định tu luyện Pháp Luân Công, phòng giáo dục, phòng cảnh sát, và quản lý trường học thường xuyên đe dọa, quấy rối, và gây áp lực lên con tôi, thời điểm đó cháu mới học ở trường tiểu học. Con tôi cảm thấy áp lực rất lớn trong trường và không thể tập trung vào việc học tập của mình. Ngoài ra, do tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ, những giáo viên và học sinh không biết chân tướng sự việc đã đối xử tệ với con tôi và nói chuyện với cháu bằng những lời mỉa mai. Con trai tôi không còn thích đi học nữa. Cháu bỏ học từ cấp hai và đi tìm một công việc khi còn nhỏ. Mặc dù cháu đã chịu đựng rất nhiều, cháu vẫn nhận thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp. Cháu thường đọc thông tin về Pháp Luân Công. Mặc dù cháu không tu luyện, nhưng cháu hiểu một số nguyên tắc để làm một người tốt. Cháu thường xuyên nhắc nhở chồng tôi và tôi phải cẩn thận. Cháu rất ủng hộ việc tu luyện của chúng tôi, và thậm chí còn tặng 1.000 Nhân dân tệ tiền lương của mình để làm tài liệu giảng thanh chân tướng. Trong xã hội này, nơi mà các giá trị đạo đức đang xuống cấp, con trai tôi cư xử tốt và tôn trọng người cao tuổi. Cháu không uống rượu, hút thuốc, cờ bạc, cũng không đến nhà thổ. Đây là những ảnh hưởng tích cực của Đại Pháp. Trong xã hội đầy cạnh tranh này, nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học không thể tìm được việc làm ổn định phù hợp. Con trai tôi dù không tốt nghiệp trung học cơ sở vẫn kiếm được khoảng 3.000 đến 4.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Đây là những phúc lành mà cháu đã nhận được từ việc ủng hộ Đại Pháp và đối xử tốt với các học viên Đại Pháp.
Mặc dù con trai của tôi không tu luyện Pháp Luân Công, cháu vẫn an toàn và khỏe mạnh sau khi gặp 3 vụ tai nạn xe hơi. Một trong những tai nạn xảy ra khi cháu nhận công việc đầu tiên của mình. Cháu đang đi xe máy và va chạm với một chiếc xe lớn đang đi qua đường. Cháu va vào cánh cửa xe và ngã. Có rất nhiều người xung quanh khu vực tham dự hội chợ và nhìn thấy những gì đã xảy ra. Mọi người đều nghĩ rằng cháu sẽ chết, nhưng không có vấn đề gì xảy ra với cháu cả. Cánh cửa đã có một vết lõm. Cháu trả cho chủ xe 200 Nhân dân tệ và đã dành 60 Nhân dân tệ để sửa xe máy của mình. Những người nhìn thấy tai nạn đã bị sốc khi thấy cháu vẫn ổn, nhưng chúng tôi biết đó là do Sư phụ đã bảo vệ cháu.
Bất chấp nhiều năm gian khổ và khó nạn, Sư Phụ đã bảo vệ gia đình của tôi và tôi, đặc biệt là chồng tôi, sau một vài lần bị tai nạn xe hơi mà không có một vết trầy xước nào. Những người cùng làng tôi, dưới ảnh hưởng của chúng tôi, đã nhìn thấu những lời dối trá của ĐCSTQ. Họ hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một số người trong số họ đã tập luyện, trong khi những người khác đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi tin rằng nhiều người sẽ hiểu sự thật và sẽ được cứu. Gia đình tôi và tôi đang nói những lời này từ đáy lòng mình: “Chúng con xin cảm tạ Sư Phụ! Pháp Luân Đại Pháp thực sự là tốt!”
Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/29/【征稿选登】在邪恶猖獗之时我学了法轮功-256826.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/9/133866.html
Đăng ngày 3-7-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.