Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999 và hiện giờ tôi đã ngoài 70 tuổi. Mọi khúc mắc về nhân sinh của tôi đều đã được giải đáp khi đọc các bài giảng Pháp. Tôi đã khỏi mọi bệnh tật và không ngôn từ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của tôi. Vài người thân và bạn bè của tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp thông qua những thay đổi thần kỳ của tôi và cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cứu người trong khi bị giam giữ

Tôi bị bắt vào năm 2021 và bị cảnh sát đưa đến một trại tạm giam. Tôi đã có một giấc mơ và khi tỉnh giấc tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang tương kế tựu kế, lợi dụng chính ma nạn này để giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và tịnh hóa thân thể. Sư phụ thời thời khắc khắc trông coi và bảo hộ tôi. Tôi cần phải nỗ lực bước đi thật tốt trên con đường tu luyện của mình. Tôi liên tục phát chính niệm và nhẩm Pháp.

trại tạm giam này là một nơi vô cùng khủng khiếp. Những người ở trong đó thường mở miệng ra là chửi rủa và đánh đập người khác. Chúng tôi không được nói chuyện khi chưa được phép. Tôi không dao động trước hoàn cảnh đó. Tôi biết rằng sứ mệnh của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là cứu người, vì vậy, tôi phải nỗ lực hoàn thành sứ mệnh của mình khi ở trong đó.

Tù nhân làm trưởng buồng giam vốn là một chủ mỏ, tôi đã chia sẻ với ông ấy nguyên do tôi bị bức hại và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chăm chú lắng nghe. Tôi đã giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Ngủ cạnh tôi là một tử tù và cậu ta bị cùm chân. Vì cậu ta hay đánh đập và chửi rủa mọi người nên ai cũng rất sợ cậu ta. Sau khi nghe tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao ĐCSTQ đàn áp môn tu luyện này, cậu ta đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà mình đã gia nhập và thường bảo tôi kể cho cậu ta nghe về tu luyện. Mỗi khi có đồ ăn ngon, cậu ta đều muốn chia cho tôi. Nếu có ai tính bắt nạt tôi, cậu ta sẽ nói rằng tôi còn lớn tuổi hơn cha của cậu ta và ngăn họ lại.

Người mới vào trại thường bị đưa đến “phòng chuyển tiếp” rồi mới chuyển đến các buồng giam khác. Nhưng tôi thì vẫn ở lại phòng chuyển tiếp. Tôi nghĩ đây là an bài của Sư phụ để tôi có thể giảng chân tướng về Đại Pháp cứu nhiều người hơn nữa. Vì vậy, bất cứ khi nào có người mới đến, tôi đều tận dụng thời gian nghỉ ngơi, lúc chúng tôi đi vệ sinh hoặc trước khi đi ngủ vào buổi tối để giảng chân tướng cho họ. Khi tôi đi cắt tóc, tôi đã giúp thợ cắt tóc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi tôi trò chuyện với lính canh, anh ta nói: “Tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi nghỉ hưu”. Một số tù nhân đã hiểu chân tướng đã thì thầm với nhau: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Các học viên chúng ta biết rằng năng lượng từ bi của người tu luyện có thể tác động đến môi trường xung quanh. Khi tôi mới vào trại tạm giam, mọi người đều chửi rủa nhau. Sau sáu tháng tôi ở đây, không còn ai mắng chửi người khác nữa.

Sư phụ đã cứu tôi

Khi cảnh sát thẩm vấn, tôi không thỏa hiệp và thay vào đó tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị đưa ra xét xử tại tòa và bị kết án ba năm tù giam. Tôi không hề động tâm và kiên trì giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Đúng chín tháng sau khi ở trong trại tạm giam, tôi bắt đầu gặp khó khăn khi sử dụng tay và chân phải của mình. Chỉ vài ngày sau đó, chân phải của tôi bị liệt, tôi không thể đi lại và tay phải của tôi cũng không thể cầm nắm gì được. Tôi cần người giúp khi đi vệ sinh. Kết quả chụp CT và các xét nghiệm khác tại bệnh viện cho thấy tôi bị xuất huyết 5-6 cm ở bên não trái và cần nhập viện điều trị ngay lập tức.

Tôi hiểu rằng các triệu chứng đột quỵ này là giả tướng nên từ chối nhập viện. Sau khi trở về buồng giam, tôi không xem phim chụp CT hay các chẩn đoán của bệnh viện, nhưng những tù nhân cùng phòng đã xem chúng. Một số người nói với tôi rằng lính canh đã mang đến 5.000 nhân dân tệ để chữa bệnh cho tôi và tôi thật dại dột khi từ chối nhập viện. Tôi không nói một lời mà tâm tôi vẫn rất bình tĩnh. Tôi biết rằng tất cả những triệu chứng này đều là giả tướng, vì người tu luyện không có bệnh. Mọi thứ của tôi đều do Sư phụ an bài.

Trưởng trại tạm giam lo lắng về tình trạng của tôi nên đã yêu cầu những người trực kiểm tra xem tôi có thở khi ngủ không. Chiều hôm sau, khi tôi đang nằm trên giường, có người đến gọi tên tôi và nói: “Thu dọn đồ đạc đi, ông sẽ được về nhà!” Tôi nghĩ người đó nói đùa nên lại nằm xuống. Lính canh nói: “Không phải đùa đâu. Mau thu dọn đồ đạc đi. Gia đình ông đang chờ ở ngoài để đón ông”. Tôi biết Sư phụ lại một lần nữa cứu tôi khỏi tù ngục.

Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ

Sau khi tôi về nhà, anh chị em và bạn bè đều đến thăm tôi. Họ rất vui khi gặp tôi nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của tôi. Khi ấy nửa thân phải của tôi bị liệt, tay chân phải nhợt nhạt và lạnh, cần đến hai người dìu tôi đi vệ sinh, chân phải của tôi kéo lê và cần có người nâng nó lên.

Em trai và em gái của tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện. Lính canh nói với họ rằng triệu chứng xuất huyết não của tôi vẫn đang xấu đi và tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi bình tĩnh nói: “Các em cũng biết rồi, mẹ chúng ta mất vì bệnh phổi khi mới 41 tuổi, cha chúng ta bị đột quỵ và mất khi ông 64 tuổi. Hiện giờ anh 64 tuổi và cũng vừa bị đột quỵ. Cuộc đời anh có lẽ sắp đến hồi kết. Nếu đúng như vậy, bệnh viện có thể giúp được không? Hơn nữa, ai trong số các em có thể chi trả viện phí, hoặc chịu trách nhiệm nếu ca phẫu thuật không thành công? Nếu anh bị liệt hoặc bán thân bất toại suốt đời thì ai sẽ lo cho anh?”

Họ không còn khăng khăng ép tôi đến bệnh viện nữa mà hỏi tôi muốn làm gì. Tôi nói: “Mọi người thấy đấy, các bệnh trước đây của anh đã khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và anh đã không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào trong hơn 20 năm. Nếu anh luyện các bài công pháp của Đại Pháp, anh sẽ hồi phục”. Cuối cùng, họ đồng ý chờ thêm ba ngày trước khi đưa tôi đi bệnh viện.

Sau khi các em trai em gái của tôi rời đi, tôi đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm cùng với các đồng tu. Tôi không thể phát âm rõ ràng các từ khi đọc Pháp và thường đọc sai dòng. Các đồng tu khuyên tôi hãy đọc chậm rãi từng từ một. Khi luyện công, tôi chỉ có thể đứng bằng chân trái và sử dụng tay trái của mình. Khi phát chính niệm, tôi giơ tay trái lên, hoặc dùng tay trái nâng tay phải để làm thủ ấn đại liên hoa.

Đêm đó, khi đi ngủ, tôi cảm thấy các mạch máu trong đầu mình sưng lên và đập mạnh, sức ép rất dữ dội, như thể chúng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Tôi không sợ và coi nhẹ những triệu chứng này. Tôi bình tĩnh vì biết rằng mình có Pháp và Sư phụ ở bên cạnh. Sau một giấc ngủ ngắn, tôi tỉnh dậy vì tay phải của tôi bị kẹt dưới eo. Sau khi dùng tay trái kéo tay phải ra, tôi không thể ngủ lại được do cảm thấy khó chịu, nên tôi đã dậy phát chính niệm.

Ngày hôm sau, tay chân bên phải của tôi ấm lên một chút. Đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu có cảm giác ở các ngón tay và ngón chân phải và có thể cử động nhẹ nhàng. Vào sáng ngày thứ tư, tức là ba ngày kể từ khi tôi bị nghiệp bệnh, tôi đã có thể bước đi bằng cả hai chân bằng cách bám vào giường. Các em, họ hàng và bạn bè của tôi đã thốt lên: “Quá thần kỳ! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!” Hai tuần sau đó, tôi đã có thể tự mình lên xuống sáu tầng cầu thang.

Tín Sư tín Pháp, hồi phục sau cơn đột quỵ

Để tránh sự bức hại “cầm tù“ của ĐCSTQ, tôi đã cùng vợ đến nhà em gái tôi ở một làng quê yên tĩnh. Dân làng ở đây sống chủ yếu nhờ trồng cây ăn trái. Vào mùa thu, nhà nào cũng bận rộn thu hoạch táo và lê.

Dù vẫn đang trong quá trình hồi phục và không thể giơ tay lên, tôi không hề xem mình là một bệnh nhân và vẫn tự lo liệu cho sinh hoạt hàng ngày. Tôi chú trọng việc học Pháp và luyện công. Ban ngày, tôi lên núi hái táo cùng gia đình em gái. Tôi ngồi trên một chiếc ghế và cố hết sức giơ tay trái lên để hái. Để với được xa hơn, tôi vịn tay trái vào thân cây và vươn tay phải ra xa hết mức có thể. Tay chân tôi dần trở nên linh hoạt hơn, các cử động cũng chính xác hơn. Sau vài ngày hái táo, tôi đã hồi phục khỏi tình trạng bị liệt do cơn đột quỵ gây ra.

Hiện nay, tôi đã ngoài 70 tuổi, nhưng sức khỏe của tôi vẫn tốt như một người trung niên và tôi có thể leo lên cầu thang, mỗi lần bước hai bậc. Tôi không sử dụng xe đạp điện mà các con tặng, thay vào đó, tôi đạp xe đạp mỗi ngày để đi mua sắm, đến nhà các đồng tu, và phát tài liệu giảng chân tướng, v.v. Tay chân tôi rất linh hoạt, và tôi có thể đạp xe rất nhanh. Tôi đã được phúc báo và cảm nhận niềm hạnh phúc khi được hòa tan trong Pháp mỗi ngày.

Gia đình tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi hồi phục nhanh như vậy. Tôi tự hào nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Người thân và bạn bè của tôi đã chứng kiến ​​sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thành tâm hy vọng tất cả mọi người đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và có được một tương lai tươi sáng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/13/483652.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/10/222018.html

Đăng ngày 12-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share