Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thuỵ Sĩ
[MINH HUỆ 29-10-2024] Kính chào Sư phụ. Kính chào quý đồng tu.
Tôi thấy rất may mắn được tham gia hội chia sẻ thể ngộ này. Tôi được sinh vào những năm 1990 và đã di cư từ Trung Quốc đến Thuỵ Sĩ cách đây vài năm để theo đuổi bằng tiến sĩ. Tôi đã tạm ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm nhưng đã quay lại tu luyện vào đầu năm nay.
Tuổi thơ của tôi
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với ba mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi đã học cách luyện những bài công pháp và lắng nghe mẹ tôi cùng các đồng tu khác đọc Chuyển Pháp Luân. Vì mẹ dành nhiều thời gian để học thuộc Hồng Ngâm, nên tôi có thể thuộc nhiều bài thơ trong sách. Khi đó, tôi còn nhỏ và không biết rõ về tu luyện, nhưng trong tâm tôi biết rằng Đại Pháp là tốt. Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bịa đặt ra rất nhiều lời dối trá để bôi nhọ pháp môn tu luyện vào tháng 7 năm 1999, không có gì có thể thay đổi được tín tâm của tôi vào pháp môn này.
Chị gái tôi bắt đầu tu luyện khi tôi còn học trung học. Vì thế, tôi cũng dành thời gian học Pháp Luân Đại Pháp và luyện công. Tuy nhiên, khi vào đại học, tôi đã chểnh mảng vì ảnh hưởng của cựu thế lực và nghiệp tư tưởng của mình. Cho rằng những gì tôi nghĩ là suy nghĩ của riêng mình, tôi dần dần ngừng học Đại Pháp và luyện công.
Mọi chuyện trở nên tệ hơn theo thời gian. Từ khi tôi rời quê hương để học đại học, tôi không còn giao lưu với các học viên khác nữa. Văn hóa Đảng của ĐCSTQ tiếp tục tẩy não tôi. Sau khi vào học cao học, tôi không còn tin vào sự tồn tại của Phật hay các vị thần khác nữa; thay vào đó, tôi chỉ tin vào khoa học. Tệ hơn nữa, trong xã hội suy đồi đạo đức này, tôi bị bao quanh bởi nhiều lời dối trá, ích kỷ, dục vọng, đồng tính luyến ái, v.v. Tôi không còn đo lường mọi thứ bằng các nguyên lý của Đại Pháp nữa và đã làm một số việc không phù hợp với các giá trị và đạo đức truyền thống. Bị hệ tư tưởng hiện đại làm cho mê muội, tôi đắm chìm trong dục vọng và thường không biết cách xử lý khi gặp phải xung đột với người yêu. Mệt mỏi vì cô đơn, tôi thay đổi bạn trai liên tục mà không cân nhắc nghiêm túc. Những ý nghĩ xấu xa về những mối quan hệ đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi, đó là một lý do khác khiến tôi không thể quay lại tu luyện.
Trong khi đó, tôi không thể xử lý được những yêu cầu của chương trình nghiên cứu tiến sĩ và cố gắng tránh xa việc tu luyện. Kết quả là, tôi dành nhiều thời gian cho điện thoại di động và không thể thoát khỏi thế giới ảo. Tôi thường thức khuya chơi game và dễ bị kích động. Khi thua một ván, tôi thường tự đấm mình và chửi những người chơi khác. Vì phòng thí nghiệm không có giờ làm việc nghiêm ngặt nên tôi thường đến đó vào đêm muộn và công việc của tôi bị chậm lại. Dần dần, tôi trở nên trầm cảm và phát sinh nhiều vấn đề sức khỏe khác nhau, chẳng hạn như lượng đường trong máu thấp, mất ngủ và chấn thương ở cổ, ngón tay và đầu gối. Có lần, tôi thậm chí còn muốn tự tử.
Nhưng tôi vẫn may mắn vì Sư phụ Lý không bỏ rơi tôi. Tôi cảm thấy điều này mạnh mẽ sau khi tôi quay lại tu luyện. Trong những năm đó, tôi không thực sự coi mình là một học viên. Tuy nhiên, những trải nghiệm của tôi với Đại Pháp khi còn nhỏ đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều. Tôi ít nhiều tuân theo sự chỉ đạo của các nguyên lý của Đại Pháp và suy nghĩ của tôi khác với người thường. Vì vậy, khi gặp phải xung đột với người khác, tôi có thể xử lý chúng tương đối tốt. Mặc dù người khác thường bắt nạt tôi hoặc lợi dụng tôi, tôi sẽ không chơi trò tâm lý với họ. Nghĩa là, ở tầng của tôi vào thời điểm đó, tôi đối xử tốt với người khác và quan tâm đến họ. Theo cách này, tôi dần vượt qua những năm tháng học tiến sĩ dù với thái độ thụ động và đau đớn của mình. Theo thời gian, tôi trở nên cởi mở và khoan dung với người khác và có thể tha thứ cho những người xung quanh. Cơn nghiện trò chơi điện thoại di động của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu và tôi chỉ chơi thỉnh thoảng khi không có việc gì làm. Vào thời điểm đó, tôi không nhận ra rằng sức mạnh của Đại Pháp đã dẫn dắt tôi suốt thời gian qua. Tôi nghĩ rằng chỉ số EQ [chỉ số cảm xúc] của tôi đã cao hơn sau khi trải qua những năm tháng đau khổ đó, và tôi đã trở nên trưởng thành.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng bên trong. Với trình độ học vấn cao hơn, tôi có một công việc ổn định và thu nhập tốt, mọi người tôn trọng tôi, và tôi có thể đi du lịch đến nhiều nơi khác nhau và vui chơi. Nhưng những điều này không khiến tôi cảm thấy có ích và hạnh phúc. Tôi háo hức được thăm gia đình, hy vọng rằng tình yêu thương của cha mẹ có thể lấp đầy tâm trí trống rỗng của tôi. Tôi gần như đã từ bỏ chuyến đi vì công việc trong phòng thí nghiệm mà tôi đang làm gặp một số khó khăn, nhưng chúng đã được giải quyết một cách kỳ diệu. Vào ngày tôi chuẩn bị lên đường cho chuyến đi của mình, trời đổ tuyết mà không báo trước, ảnh hưởng đến tất cả các chuyến bay—chuyến bay của tôi đã bị hủy. Trong lúc chờ đợi trong lo lắng, tôi được thông báo rằng có một chuyến bay mới được lên lịch vào nửa đêm. Vì vậy, sau khi ở lại sân bay gần như cả ngày, tôi lên máy bay về nhà.
Luyện công trở lại và hiểu về tu luyện
Ngay sau khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đưa cho tôi những kinh văn mới của Sư phụ: “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”. Tôi đồng ý đọc chúng vì không muốn làm mẹ thất vọng.
Tính khí của tôi đã thay đổi đáng kể kể từ khi tôi học cao học. Mẹ tôi đã chứng kiến điều này và lo lắng cho tôi trong nhiều năm. Mỗi lần tôi trở về nhà, bà đều khuyến khích tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ nói với tôi rằng tôi cần có niềm tin vào Đại Pháp và mong muốn trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Điều này sẽ mang lại cho tôi một tương lai tốt đẹp. Nhưng tôi ngày càng mất kiên nhẫn khi nghe lời khuyên của mẹ. Vì tâm trạng không tốt, tôi thậm chí còn cãi nhau với mẹ hết lần này đến lần khác với vẻ mặt khó chịu. Tôi đã không nhận ra rằng lời nói và hành động của mình lúc đó là không phù hợp; Sau này, mẹ đã nói với tôi về những điều đó.
Khi mẹ đưa cho tôi những bài kinh văn mới, tôi đã nhận lấy và đọc. Tôi không muốn làm mẹ buồn, và dù sao thì các bài viết cũng ngắn. Tôi đã thức tỉnh sau khi đọc và nhận ra rằng mình đã phạm nhiều lỗi lầm. Sau đó, mẹ đã phát audio bài giảng của Sư phụ Lý. Tôi đột nhiên cảm thấy như thể tất cả các tế bào đang ngủ trong cơ thể mình đã thức tỉnh, vì vậy tôi bắt đầu lắng nghe bài giảng của Sư phụ một cách chăm chú. Sau một vài ngày, mẹ hỏi tôi có muốn học các bài giảng Đại Pháp với mẹ và cha không, và tôi vui vẻ tham gia cùng họ.
Vào đêm trước khi rời Trung Quốc để đi du học, tôi đã mơ thấy một kỳ thi vật lý diễn ra ở trường trung học của tôi. Đầu tiên, giáo viên xem lại bài kiểm tra của các học sinh khác và tất cả đều nhận được điểm gần như tuyệt đối. Khi đến lúc xem lại bài kiểm tra của tôi, rõ ràng là câu trả lời của tôi hơi sai một chút và ý nghĩa thì khác biệt đáng kể. Thật bất ngờ, giáo viên cho tôi điểm 100. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp không vui và họ nói rằng tôi đáng lẽ phải được 0 điểm. Sau khi nghe vậy, giáo viên đã bình tĩnh lại. Ông ấy tính điểm của tôi cho bài toán này và bài toán kia, và cuối cùng tổng cộng là 66. Các bạn cùng lớp của tôi đều đồng ý với điều đó và không ai phản đối.
Khi tỉnh dậy, tôi đã khóc. Tôi đến trước ảnh của Sư phụ và quỳ lạy. Thực ra, sau khi đọc các kinh văn gần đây của Sư phụ và sau đó nghe các bài giảng, tôi muốn quay lại tu luyện, nhưng tôi cũng có những lo lắng. Từ nhỏ, tôi đã biết đến Đại Pháp và nhớ rằng Sư phụ đã nói rằng người ta nên nghiêm túc về mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Mẹ cũng nhấn mạnh điều này hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, tôi đã không tuân theo quy tắc này và đã phạm nhiều hành vi sai trái không phù hợp với các giá trị truyền thống, chứ đừng nói đến các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cảm thấy mình không còn đủ tư cách để trở thành một học viên Đại Pháp nữa. Vào thời điểm đó, tôi đã không đọc các bài giảng của Sư phụ trong nhiều năm và không biết rằng những hành vi sai trái của tôi đã trở thành một trở ngại đối với việc tôi đắc Đại Pháp.
Tuy nhiên, giấc mơ này đã cho tôi sự tự tin, và tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã chăm sóc tôi. Ngài nhìn thấy nỗi lo lắng của tôi và điểm hoá rằng Ngài vẫn coi tôi là đệ tử. Vì giấc mơ này, tôi quyết định tu luyện lại. Lần này, tôi đã sáng suốt và không bị bất kỳ ai tác động.
Trở thành người tốt hơn và người tu luyện chân chính
Tôi đã có nhiều trải nghiệm mới sau khi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi rời khỏi Trung Quốc, tôi đã học các bài giảng của Đại Pháp, luyện công và phát chính niệm. Chị gái tôi cũng lưu tất cả các bài giảng của Sư phụ vào ổ USB và tôi đã sao chép chúng vào iPad của mình sau khi ra nước ngoài. Khi tôi cầm Chuyển Pháp Luân lên để tự đọc lại, tôi đã xúc động đến rơi nước mắt và không thể dừng lại. Vào thời điểm đó, tôi không hiểu tại sao mình lại phản ứng theo cách này. Tôi đã cầm lên và đặt xuống Chuyển Pháp Luân nhiều lần, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ trong nhiều năm và suy ngẫm về những trải nghiệm của mình, tôi nhận ra rằng ban đầu tôi bắt đầu tu luyện là vì cha mẹ mình. Tôi có nhiều ý nghĩ xấu và chấp trước và không biết rằng tu luyện lại nghiêm túc đến vậy. Lần này, tôi sẽ tu luyện từ sâu thẳm trong tâm mình và không có bất kỳ sự truy cầu nào. Bởi vì tôi hiện là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đã làm tất cả những điều Ngài làm cho các đệ tử của Ngài. Phần hiểu biết của tôi đã nhìn thấy tất cả những điều Sư phụ từ bi đã làm cho tôi, vì vậy nước mắt tôi cứ chảy vì lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với Ngài.
Tôi cũng cảm thấy Sư phụ đã thanh lọc cơ thể tôi, thứ mà tôi đã làm hỏng trong những năm không tu luyện. Trong vài ngày đầu sau khi chuyển ra nước ngoài, tôi bị rất nhiều mồ hôi bẩn và hôi thối mỗi đêm khiến ga trải giường chuyển sang màu vàng. Tôi đã bị thương ở đầu gối khi trượt tuyết và thường bị đau. Cơn đau kéo dài trong một thời gian dài, ngay cả sau khi tôi quay lại tu luyện, nhưng sau đó đã cải thiện. Hiện tại, tôi chỉ cảm thấy đau khi ngồi thiền trong một thời gian dài. Các khớp ngón tay của tôi cũng bị đau khi tôi thực hiện bài công pháp thứ tư và bây giờ chúng hoàn toàn ổn.
Khoảng một tháng sau khi rời khỏi Trung Quốc, tôi liên lạc với đồng tu địa phương và nhận một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù cảm thấy lạnh, đau đầu và buồn nôn vào ngày hôm sau, tất cả những điều này đã biến mất vào ngày kế tiếp. Sau đó, tôi bị đau bụng và tiêu chảy. Những hiện tượng này cũng biến mất vào ngày hôm sau. Kể từ đó, sức khoẻ của tôi trở nên tốt hơn. Tôi đi lại nhanh nhẹn và chứng mất ngủ của tôi đã biến mất.
Suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn thay đổi và tôi cảm thấy như một đứa trẻ lạc đường đã tìm được đường về nhà. Tôi có thể sắp xếp công việc của mình thật tốt, vẫn tràn đầy năng lượng và giữ cho căn phòng của mình sạch sẽ và ngăn nắp. Tôi không còn sợ ở một mình nữa. Thay vào đó, tôi trân trọng khoảng thời gian tôi tập trung hoàn toàn vào việc học Pháp và luyện công một mình. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi có Sư phụ và Đại Pháp, và tôi cần phải bắt kịp với nhiều việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Ở một mình có thể rất cô đơn, nhưng tôi trân quý và trân trọng hạnh phúc của mình. Tôi biết ơn Sư phụ đã kéo tôi trở lại trước khi tôi rơi xuống vực. Ngài cũng đã tịnh hóa tôi để tôi có thể trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Sau khi tiếp tục tu luyện, tôi đã có được nhiều hiểu biết sâu sắc từ việc đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ. Giống như những học viên mới khác, tôi đã trải qua sự hoan hỷ và không thể chờ đợi để chia sẻ môn tu luyện với những người xung quanh. Vì chấp trước của mình, tôi đã không giải thích rõ ràng mọi thứ và quá trình này không diễn ra suôn sẻ. Tôi cũng có suy nghĩ cực đoan là từ bỏ công việc hàng ngày của mình và chỉ tập trung vào việc tu luyện. Với việc tiếp tục học Pháp và những điểm hóa từ Sư phụ, tôi đã học được rằng một đệ tử Đại Pháp cần phải đối xử với người khác bằng lý trí và từ bi. Trên thực tế, làm việc và sống trong xã hội hàng ngày sẽ giúp ích cho việc tu luyện của tôi và cho phép tôi đề cao nhanh hơn.
Kiên trì trong tu luyện
Trong những ngày chuẩn bị luận án, tôi rất lo lắng và hồi hộp về việc hoàn thành đúng hạn. Sau đó, tôi nhớ ra Sư phụ đã nói rằng chúng ta chỉ cần làm tốt mọi việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm; công việc hàng ngày của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng và kết quả sẽ tốt. Vì vậy, tôi đã ưu tiên tu luyện lên hàng đầu và thực hiện cả năm bài công pháp sau khi thức dậy. Tôi cũng phát chính niệm đúng giờ và học Chuyển Pháp Luân hoặc các bài giảng khác trong ba giờ mỗi buổi tối. Cuối cùng, tôi đã hoàn thành luận án tốt nghiệp trước thời hạn. Tôi nhận thấy rằng khi tu luyện tốt, tôi có thể viết một luận án chất lượng cao một cách nhanh chóng. Tôi biết điều này xảy ra vì Pháp Luân Đại Pháp là phi thường và thiêng liêng.
Khi tôi nộp bài và chuẩn bị bảo vệ luận án, tôi đã gặp phải đủ loại kháng cự và khổ nạn về tâm tính. Tôi đã bị xáo trộn và không cảm thấy thoải mái. Khi tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã tự nhủ rằng mình không quan tâm đến bằng cấp, nhưng tôi vẫn nghĩ về nó rất nhiều. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Vì vậy, tôi quyết định tập trung vào nỗ lực hơn là kết quả.
Tôi đã có một giấc mơ mà trong đó tôi được yêu cầu làm bài kiểm tra. Dường như đó là lớp chính trị, tôi phải ghi nhớ một điều gì đó mà tôi không thích, vì vậy tôi đã không chuẩn bị gì cả. Vì kỳ thi đang đến gần, tôi đã lấy tài liệu ôn tập ra, cố gắng học một điều gì đó. Nhưng sau vài phút, tôi được thông báo rằng thời gian đã hết. Vì vậy, tôi đã vào lớp học và vui mừng khi thấy đó là bài kiểm tra Pháp Luân Đại Pháp chứ không phải bài kiểm tra chính trị. Giáo viên là một phụ nữ Trung Quốc, và các học sinh bao gồm cả người Trung Quốc và người dân tộc khác. Một số người trong số họ đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng cảm thấy phấn khích.
Một giáo viên nói với tôi, “Em đến muộn.” Tôi trả lời: “Không, em đến đúng giờ”. cô hỏi: “Em đã học thuộc Chuyển Pháp Luân chưa?”. Tôi lắc đầu. Cô hỏi: “Em đã đọc hết quyển sách 200 lần chưa?” “Chưa,” tôi trả lời. “Nhưng em nghĩ em có thể vượt qua bài kiểm tra.”
Cô giáo rất bình tĩnh. Cô lấy ra một cuốn sổ trông có vẻ cổ xưa, ghi tên tôi. Cô giáo chỉ vào một chỗ ngồi và tôi bước đến đó. Nhưng khi tôi đến đó thì đã có người ngồi vào chỗ đó, nên tôi ngồi vào hàng ghế sau và sẵn sàng làm bài kiểm tra.
Hiểu biết của tôi về giấc mơ này là cuộc sống của tôi là để tu luyện. Tôi đã trượt nhiều khảo nghiệm vì chấp trước và thậm chí đã làm những điều mà một học viên Đại Pháp không nên làm. Thật tốt khi tôi thức tỉnh và quay lại tu luyện. Tuy nhiên, vì những sai lầm của mình, tôi có thể không đạt được những gì đã định ban đầu cho mình. Tuy nhiên, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi và đã sắp xếp dựa trên tình huống của tôi. Tôi không thể làm Sư phụ thất vọng. Tôi sẽ tận dụng tối đa thời gian của mình để học Pháp và tiếp tục tinh tấn.
Nhìn lại quá khứ của mình, tôi bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ, dừng lại khi còn trẻ, và tiếp tục khi tôi khoảng 30 tuổi. Tôi thường rơi nước mắt khi nghĩ về chuỗi sự việc này vì tôi biết cuộc đời này là để tu luyện, và Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi đã không đi tốt con đường và may mắn khi cuối cùng hiểu được mục đích của cuộc sống. Điều này sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, vì vậy tôi rất biết ơn.
Trên đây là hiểu biết của tôi ở tầng sở tại của mình. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.
(Được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Thụy Sĩ năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/29/484352.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/10/221591.html
Đăng ngày 07-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.