Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan
[MINH HUỆ 02-11-2024]
Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi năm nay 70 tuổi, là học viên Pháp Luân Đại Pháp ở đảo Kim Môn, Đài Loan. Tôi rất biết ơn khi được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình cùng các đồng tu.
Tôi chưa tốt nghiệp tiểu học. Để có cuộc sống tốt hơn, gia đình tôi đã chuyển đến hòn đảo chính, Đài Loan. Khi các con đã có công việc ổn định, tôi đi làm công quả ở chùa. Một hôm, trong lúc quét sân trong chùa, tôi hắt hơi ra rất nhiều mủ. Tôi lo lắng và đến bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ nói tôi cần làm phẫu thuật. Tôi nghĩ có lẽ đó là số phận của tôi. Tôi không oán không hận nhưng cảm thấy tiếc nuối bởi vì tôi muốn tu luyện.
Trước Tết Nguyên Đán, tôi gặp chủ nhà để trả tiền thuê nhà. Thấy tôi mặt mày xanh xao, ông ấy khuyên tôi nên tập Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tà giáo đang tràn lan nên tôi e ngại. Tôi cũng hiểu lầm sâu sắc về Đại Pháp do tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhưng mỗi khi ra ngoài, tôi thường nhìn thấy các biểu ngữ của Đại Pháp. Cảm động trước nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” và rồi vào năm 2002, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Các học viên địa phương luyện công lúc 4 giờ 50 phút sáng hàng ngày. Lần đầu tiên đến đó, điều phối viên đã sắp xếp một buổi chia sẻ sau khi luyện công. Tôi thấy có rất nhiều đốm sáng mờ trong không trung. Tôi không nhìn rõ và tự nhủ không biết đó có phải là sương mù hoặc nước mưa hay không. Sau này tôi ngộ ra rằng chúng chính là Pháp Luân.
Sau đó tôi tham gia diễu hành ở Cao Hùng. Trời mưa to xối xả trong lúc xe chúng tôi đang chạy trên đường cao tốc. Đột nhiên, một Pháp Luân lớn xuất hiện trước kính chắn gió. Các học viên trong xe rất phấn khởi và nói rằng đó là Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi.
Giảng chân tướng tại điểm du lịch ở Kim Môn
Năm thứ ba sau khi tôi bước vào tu luyện, cái gọi là “Tiểu Tam Thông” bắt đầu thực hiện dành cho kinh doanh, du lịch và thư từ qua lại giữa Kim Môn và Trung Quốc. Du khách Trung Quốc có thể đến Kim Môn bằng xe hơi. Vậy nên tôi về lại quê nhà và thành lập một số điểm giảng chân tướng ở đó.
Điểm đầu tiên được lập ở núi Thái Vũ. Các học viên địa phương và tôi đã trưng bày hơn 20 bảng biểu và một tấm băng rôn có thông tin về Đại Pháp. Chúng tôi đã phát nhiều tờ rơi cho du khách Trung Quốc nhưng mọi việc không diễn ra suôn sẻ. Một số du khách trình báo chúng tôi và cảnh sát đến. Chúng tôi phát chính niệm cường đại và thuyết phục cảnh sát. Một cảnh sát ngăn đồng nghiệp của mình chụp hình chúng tôi. Vào một dịp khác, chúng tôi phát tờ rơi Đại Pháp ở vệ đường của đường một chiều và một cảnh sát cố gắng băng qua đường để ngăn chúng tôi lại. Một chiếc xe chở rác đến vừa kịp lúc để chặn anh ấy. Sau đó, viên cảnh sát đó được yêu cầu để chúng tôi yên.
Vì thiếu nhân lực, một học viên đã gửi tin nhắn và nhờ các học viên khác ở hòn đảo chính đến hỗ trợ. Nhưng vì chúng tôi không phối hợp tốt, cuối cùng điểm giảng chân tướng này lại có quá nhiều học viên. Cảnh sát lo ngại vì số lượng người tham gia quá đông và họ đến kiểm tra chúng tôi hàng ngày.
Sau này, việc tham quan ở núi Thái Vũ giảm dần và chúng tôi chuyển đến tháp Cử Quang, nơi đây chúng tôi cũng gặp phải nhiều trở ngại. Lúc đầu, chúng tôi bị báo cáo hầu như mỗi ngày, nhưng chúng tôi kiên trì giảng chân tướng cho cảnh sát, các cơ quan, và các quan chức địa phương. Một hôm, nhân viên ở Cục Bảo vệ Môi trường đến và yêu cầu chúng tôi rời đi. Nhìn thấy tôi kiên định giữ điểm giảng chân tướng này, anh ta bỏ đi mà không làm gì thêm nữa.
Khi giám đốc mới của sở du lịch nhậm chức, ông ấy nhiều lần ra lệnh cho chúng tôi gỡ bỏ các bảng trưng bày. Ông ấy thậm chí còn trực tiếp đến và yêu cầu chúng tôi dọn đi. Chúng tôi im lặng. Sau một lúc, ông ấy rời đi và không bao giờ quay lại nữa.
Có lần tôi gặp hai cha con nọ ở điểm giảng chân tướng. Tôi giảng chân tướng cho người cha và ông ấy minh bạch chân tướng. Cả ông và con gái của ông đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một số du khách mắng chửi nhưng những người khác thì giơ ngón tay ủng hộ chúng tôi. Một số không dám đến gần những tấm biểu ngữ mà chỉ nhìn chúng tôi từ đằng xa qua cửa sổ trên xe buýt. Một lần trong lúc tôi đang nói chuyện với một nhóm du khách, một người đàn ông để râu đã lao đến chỗ tôi. Tôi không muốn ông ấy làm gián đoạn việc giảng chân tướng nên tôi phát chính niệm để ngăn ông ấy lại. Ông ấy đột nhiên quay lại và biến mất trong đám đông.
Con trai tôi hồi phục sau tai nạn xe hơi
Ngoài việc nói chuyện với mọi người ở các điểm du lịch, tôi còn tham gia vào các hoạt động giảng chân tướng khác. Có lần tôi tham gia Triển lãm Nghệ thuật Chân Thiện Nhẫn. Vào đêm trước ngày khai mạc, con gái gọi từ Đài Loan gọi đến nói rằng anh trai bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Tôi rất lo lắng nhưng cũng đành chịu vì không có chuyến bay nào vào ban đêm. Tôi trấn an con trai, cũng là người tu luyện Đại Pháp, và nói rằng Sư phụ đang bảo hộ con và con sẽ không sao.
Lúc tôi về đến nhà, chồng tôi là người không tu luyện, đã trách tôi chỉ quan tâm làm các việc Đại Pháp. Tôi đau lòng, nhưng vẫn trấn an ông ấy và nói rằng Sư phụ sẽ ban phúc cho con trai chúng ta.
Vì nhiều học viên bay từ Đài Bắc đến buổi khai mạc triển lãm, nên tôi và chồng đặt chuyến bay buổi sáng đến Đài Bắc để thăm con trai.
Ở bệnh viện, chồng tôi than phiền với các con gái rằng tôi ưu tiên các việc Đại Pháp hơn con trai. Các con gái đều đồng thanh nói rằng bởi vì mẹ biết anh trai sẽ không bị sao cả.
Tối hôm đó, chúng tôi vào thăm con trai ở phòng chăm sóc đặc biệt. Tay chân của con bị cột chặt vì con cử động mất kiểm soát. Tôi bảo con trai rằng nếu con muốn được tháo ra thì hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Con trai đã niệm lớn câu chân ngôn. Rồi tình trạng của con ổn định. Ngày hôm sau con không bị cột và được chuyển sang phòng bệnh bình thường vào ban đêm.
Vài ngày sau thì con trai xuất viện. Sau khi cắt chỉ, bác sĩ ngạc nhiên khi nhìn thấy các vết sẹo đã lành lại rất nhanh mà không để lại sẹo lớn. Tôi biết Sư phụ đang chăm sóc cho con trai tôi.
Giám sát của con trai cùng nhân viên bảo hiểm đã đến bệnh viện để chụp hình vết thương làm bằng chứng để nộp đơn xin bồi thường bảo hiểm. Sau khi điền xong đơn, vị giám sát này đề nghị giúp nộp đơn cho khoảng tiền bồi thường khác, trị giá hàng chục ngàn đô la. Ông ấy cũng đề nghị giúp con trai tôi lấy giấy chứng nhận tàn tật.
Con trai tôi không bị tàn tật trong vụ tai nạn này, nên nộp đơn để xin trợ cấp tàn tật là không hợp lý. Nhưng tôi không chắc liệu chồng tôi có phản đối việc này hay không. Khi tôi nói chuyện với chồng và con trai, thật ngạc nhiên, cả hai đều đồng ý không nộp. Tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Giảng chân tướng ở đảo Jeju, Hàn Quốc
Sau khi đại dịch COVID bắt đầu, du khách Trung Quốc không còn đến đảo Kim Môn nữa. Tôi tham gia nhiều hạng mục giảng chân tướng trực tuyến. Nhưng điều này không dễ vì tôi vốn quen với việc giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Vì không thể đi ra ngoài, tôi trở nên chán nản. Tôi cảm thấy không thoải mái.
Một hôm, tôi nghe nói các học viên ở Đảo Jeju, Hàn Quốc vẫn đang có điểm giảng chân tướng. Tôi nghĩ đến việc đi đến đó nhưng cảm thấy không dễ khi đến Hàn Quốc một mình. Tôi hỏi một học viên khác rằng liệu cô có muốn đi cùng tôi không. Cô ấy đồng ý. Vậy là chúng tôi bắt đầu nộp đơn xin hộ chiếu.
Sau nhiều nỗ lực gian khổ, chúng tôi đã đến được Hàn Quốc. Tôi kinh ngạc khi nhìn thấy rất nhiều món ăn cay và kim chi trên bàn ăn. Tôi không chắc mình có thể ăn được những món đó hay không bởi tình trạng dạ dày của tôi. Tôi tự nhủ mình là học viên Đại Pháp và mình ăn thứ gì cũng được. Sau khi ăn xong và trở về ký túc xá, tôi ngạc nhiên khi dạ dày vốn khó chịu của tôi vẫn bình thường. Tôi vui mừng vì đã vượt qua được khảo nghiệm.
Cửa hàng miễn thuế ở đảo Jeju đông nghẹt du khách Trung Quốc. Các bảng trưng bày của chúng tôi được đặt trước lối vào cửa hàng, và nhiều người phải chen chúc nhau để đọc tài liệu. Tôi lo rằng mình sẽ không thuyết phục được họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vì vậy tôi chỉ hỏi họ rằng họ có gia nhập ĐCSTQ không và có muốn thoái xuất khỏi nó hay không. Nhiều người đồng ý thoái ĐCSTQ mà không cần tôi phải giải thích mọi điều. Khi mọi việc diễn ra thuận lợi, tôi có cảm giác tự mãn và quên rằng kỳ thực mọi thứ là do Sư phụ làm cho.
Hướng nội
Giảng chân tướng ở đảo Jeju đã đặt ra cho tôi nhiều khảo nghiệm tâm tính. Khi các đồng tu đề xuất ý kiến, tôi thường phủ nhận những điều họ nói và khăng khăng rằng tôi biết phải làm gì, như thể tôi đã tham gia điểm giảng chân tướng này hơn chục năm rồi. Giờ tôi nhận ra rằng tôi phải luôn bảo trì tâm thái khiêm nhường, chỉ khi đó tôi mới có thể đề cao tâm tính.
Một hôm, tôi tiến đến một nhóm du khách ngồi trước các bảng trưng bày, và một người trong số họ đã bảo tôi đi đi. Một học viên đã mạnh tay kéo tôi lại khiến tôi suýt chút nữa bị ngã. Anh ấy giải thích rằng chúng tôi nên ngừng việc giảng chân tướng nếu đối phương không muốn nghe, nhưng hành xử của anh ấy thực sự khiến tôi rất tức giận. Để bình tâm lại, tôi học Pháp và hướng nội. Tôi nhận ra mình có tâm tranh đấu và bị cuốn vào nó. Sau khi tìm ra được chấp trước, kết quả việc thuyết phục du khách Trung Quốc thoái đảng vào ngày hôm đó đã diễn ra rất tốt đẹp.
Ở ký túc xá, một số học viên thích nghe chương trình Phát thanh Minh Huệ. Lúc đầu tôi cảm thấy nó khá ồn nhưng sau khi nghe được vài ngày, tôi trở nên rất thích nghe. Việc nghe các bài chia sẻ của học viên giúp tôi tăng cường chính niệm—là chấp trước của tôi khiến tôi không thích nghe Phát thanh Minh Huệ.
Trên đây là thể hội của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/2/484347.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/9/221571.html
Đăng ngày 30-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.