Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-09-2024] Trong nhiều năm qua, Minh Huệ Net đã kêu gọi các học viên Trung Quốc đại lục gửi bài chia sẻ hai lần mỗi năm, một lần vào ngày 13 tháng 5 là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, và một lần là Pháp hội trực tuyến dành cho học viên ở Trung Quốc đại lục trên Minh Huệ Net. Các học viên trong khu vực của chúng tôi đã tích cực tham gia gửi bài viết. Một số học viên tự viết bài chia sẻ, và một số nhờ các đồng tu hỗ trợ họ viết bài. Một học viên khác và tôi đã giúp biên tập các bài chia sẻ và gửi chúng đến trang Minh Huệ Net.
Tăng thêm sự tự tin trong việc viết bài chia sẻ
Từ những ngày đầu, chúng tôi đã tham gia vào việc kêu gọi các đồng tu gửi các bài chia sẻ, nhưng không chú ý đến việc viết về kinh nghiệm tu luyện của chính mình. Khi được yêu cầu viết bài chia sẻ, các học viên đều nói rằng họ chưa bao giờ viết và không biết cách viết. Trên thực tế, mỗi học viên đều có câu chuyện tu luyện của riêng mình, khi họ dựa vào đức tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp mà vượt qua cuộc bức hại.
Họ đã vượt qua các khảo nghiệm trong gia đình và ngoài xã hội, đã chịu đựng những khổ nạn và đối mặt với các tình huống sinh tử. Cuộc sống của họ bắt nguồn từ Đại Pháp và không ai có thể lay chuyển được chính niệm của họ. Họ đã buông bỏ những chấp trước của mình hết lần này đến lần khác để cứu độ chúng sinh.
Trước đây, tôi chỉ viết một vài báo cáo tại nơi làm việc của mình, nhưng không biết cách viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Sau khi bắt đầu tu luyện, thỉnh thoảng tôi gửi tin tức về các vấn đề thời sự lên Minh Huệ Net. Sau khi bị giam và được thả, một học viên trong thành phố đã yêu cầu tôi viết một bài chia sẻ để vạch trần cuộc bức hại.
Sau khi được một đồng tu biên tập lại, bài viết đã được đăng trên Minh Huệ Net. Vì vậy, tôi đã viết thêm một số bài nữa. Quá trình này đã khích lệ tôi. Do đó, tôi cảm thấy rằng viết bài chia sẻ không khó, miễn là chúng ta có quan điểm đúng đắn và biết rằng điều này không phải là để chứng thực bản thân, mà là để chứng thực Pháp.
Tôi đã loại bỏ quan niệm rằng mình không thể viết bài chia sẻ hay được, và tôi bắt đầu viết chúng một cách cẩn thận. Nhìn lại con đường tu luyện Chính Pháp hơn 20 năm của mình, tôi đã trải qua các khảo nghiệm buông bỏ sinh tử để chứng thực Pháp, khảo nghiệm ‘xẻo tim khoan xương’ khi loại bỏ những chấp trước vào danh lợi, và đạt được những kết quả tốt đẹp từ sự phối hợp và đề cao chỉnh thể. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ khi tôi viết các bài chia sẻ.
Tôi đã tự tin hơn khi viết bài chia sẻ. Các đồng tu ở thị trấn chúng tôi yêu cầu chúng tôi đến vùng nông thôn và viết về một số câu chuyện tu luyện ấn tượng của các đồng tu ở đó. Khi chúng tôi đến đó, hầu hết các học viên đều nói rằng họ không biết cách viết bài chia sẻ. Tôi nói rằng họ hãy viết về những điều đã giúp họ đề cao tâm tính, hoặc những trải nghiệm chứng thực Pháp của mình trong nhiều năm. Tôi sẽ ghi lại những trải nghiệm của họ và biên tập chúng thành một bài chia sẻ, hoặc tôi sẽ giúp họ tự biên tập thành một bài chia sẻ.
Một đồng tu đã mô tả tình huống của mình như sau: Gia đình cô ấy sống trong một ngôi nhà gỗ ở vùng nông thôn trong nhiều thập kỷ. Họ đốt than và củi để sưởi ấm vào mùa đông mà vẫn không cảm thấy ấm áp. Cuối cùng, người chủ của chồng cô đã cho họ một căn hộ trong thị trấn. Những người khác ghen tị với họ. Căn hộ trong thị trấn này có giá trị ít nhất cũng hàng trăm nghìn Nhân dân tệ. Đối với những người lao động, khoản tiền đó phải mất nhiều năm tiết kiệm.
Nhưng chồng cô ấy nghĩ rằng: “Các đồng tu đã lập một nhóm học Pháp tại nhà tôi. Nếu chúng tôi chuyển đến thị trấn, họ sẽ học Pháp nhóm ở đâu đây?” Hơn nữa, anh ấy cũng chịu trách nhiệm phân phát Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác cho các đồng tu. Gia đình anh đóng vai trò quan trọng trong khu vực của họ. Vì vậy, anh ấy đã từ bỏ cơ hội và để người khác có được căn hộ.
Người học viên này thực sự đặt Đại Pháp lên trên hết. Tôi thực sự ngưỡng mộ sự vô tư vô ngã của anh ấy. Có những câu chuyện tu luyện khác của các đồng tu ở vùng nông thôn cũng rất cảm động. Có vẻ như không phải là tôi đang giúp các đồng tu viết bài, mà thực ra đó là cách để tôi tu luyện bản thân và là cơ hội để tôi đề cao. Khi so sánh với bản thân, tôi vẫn còn nhiều chấp trước cần phải loại bỏ.
Biên tập bài chia sẻ của các đồng tu
Một lần, tôi đang xem lại bài chia sẻ của chồng tôi gửi cho một Pháp hội. Tôi đã xóa đi những phần mà tôi nghĩ là dư thừa hoặc không phù hợp. Sau khi biết điều này, anh ấy tức giận nói: “Tại sao em lại xóa đi phần anh viết? Đó là những gì thực sự đã xảy ra. Đó là những gì mà anh muốn nói”. Tôi nghĩ rằng mình chỉ đang thực hiện lần rà soát đầu tiên. Tôi cảm thấy rằng bài viết sẽ không hiệu quả nếu tôi không xóa đi phần dài dòng đó; và các học viên Minh Huệ cũng sẽ chỉnh sửa chúng thôi. Tôi vẫn có phần không đồng tình với chồng mình.
Sau đó, tôi nghĩ rằng những gì mình đang làm là một điều thiêng liêng và tôi nên hướng nội xem lại bản thân mình. Tôi không cho rằng phần đó quan trọng, nhưng đó là những gì anh ấy đã trải qua. Vì vậy, tôi vui vẻ nói với anh: “Được rồi, em sẽ thêm phần đó vào lại bài viết”.
Có một nữ đồng tu đã làm rất tốt việc giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp. Cô ấy không bao giờ làm việc đó một cách hời hợt. Bất kể mất thời gian bao lâu, cô luôn luôn đảm bảo rằng tất cả những điểm quan trọng đều được đề cập đến. Năm ngoái, trong lần kêu gọi viết bài cho Ngày Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến nhà cô ấy và yêu cầu cô tham gia. Cô ấy nói rằng cô không muốn tham gia, vì cô đã viết nhiều bài chia sẻ nhưng chúng chưa bao giờ được đăng. Tôi nói rằng có rất nhiều bài chia sẻ của các học viên ở Trung Quốc, họ không thể chọn đăng tất cả các bài được. Tôi đề nghị rằng chúng tôi sẽ đọc các bài chia sẻ của cô trong nhóm học Pháp và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau. Theo cách đó, chúng tôi cũng có thể báo cáo với Sư phụ.
Cô ấy đã gửi bài viết cho tôi sau khi hoàn thành. Cô ấy viết về việc cô và một số học viên khác đã đến một danh lam thắng cảnh để giảng chân tướng, họ bị bắt và bị đưa đến một trại tạm giam. Cô ấy đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho lính canh tại trại tạm giam và được thả ra sau mười ngày.
Khi chỉnh sửa bản thảo của cô ấy, tôi đã cắt bớt một số phần, vì tôi nghĩ rằng có những chỗ cô ấy đã thừa nhận cuộc bức hại. Tôi cũng lược bỏ một số phần về việc cảnh sát đã tịch thu bùa hộ mệnh giảng chân tướng. Tôi nghĩ rằng đây là một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, chỉ nên nêu bật những phần về việc giảng chân tướng, và chúng tôi chỉ cần nhấn mạnh phần nói về việc giảng chân tướng và hành vi ngay chính của chúng tôi.
Sau đó, tôi đã đưa lại bài cho cô ấy xem. Cô ấy không đồng ý với bản chỉnh sửa của tôi và nói rằng đó không phải là ý định thật sự của cô. Cô ấy nói rằng bản chỉnh sửa đã thay đổi hoàn toàn bài chia sẻ của cô, điều đó là thiếu tôn trọng cô ấy. Tôi đã giải thích với cô những suy nghĩ của mình, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng giữ quan điểm. Tôi nói rằng tôi sẽ thêm lại nguyên văn bản gốc của cô, nhưng theo tôi, Minh Huệ Net có thể sẽ không đăng bài viết đó. Cô ấy yêu cầu tôi cứ nộp nguyên văn bài viết ban đầu.
Tôi đã hướng nội sau khi cô ấy rời đi. Không có điều gì là ngẫu nhiên. Trong vài năm qua, khi biên tập bản thảo bài chia sẻ của các đồng tu, đôi khi tôi đã sửa đổi và xóa đi các câu dựa trên hiểu biết của riêng mình. Chắc hẳn có điều gì đó không phù hợp trong cách làm của tôi. Tôi cũng thấy rằng tôi quá bảo thủ và luôn muốn làm mọi việc theo cách của mình.
Thông qua thái độ không hài lòng của hai đồng tu đó, tôi nhận ra rằng việc biên tập bài viết của mình không chỉ là hiện tượng bề mặt. Sự việc này đã giúp tôi tìm ra nhiều chấp trước của mình, chẳng hạn như tâm tự cho mình là đúng, tâm hiển thị, tâm chứng thực bản thân, thích áp đặt quan điểm của mình lên người khác, và văn hóa đảng ẩn giấu sâu bên trong. Làm thế nào tôi có thể biên tập tốt các bài chia sẻ của các đồng tu với những chấp trước này? Tôi đã không hoàn thành trách nhiệm của mình.
Một số bài chia sẻ của tôi đã được đăng và một số thì không. Minh Huệ Net đã có một số chỉnh sửa trong bài viết được đăng. Tôi tập trung xem xét các vấn đề ở những chỗ đã được chỉnh sửa đó. Tôi cảm thấy rằng các học viên Minh Huệ rất có trách nhiệm và các chỗ chỉnh sửa được thực hiện rất tốt. Tôi đã học được cách đề cao bản thân trong các bài viết sau này.
Khi tôi gặp một số bài viết mà tôi nghĩ là viết kém, tôi sẽ vội vàng hoàn thành chúng và gửi cho Minh Huệ Net. Vào những lúc như vậy, tôi chỉ làm việc qua loa. Trên thực tế, những bài viết này là những báo cáo mà các đồng tu đã gửi lên Sư phụ. Sư phụ biết tất cả, vì chúng đã tồn tại ở các không gian khác. Khi đến phần việc của mình, tôi nên phối hợp với các đồng tu và làm việc đó cho tốt.
Trong kinh văn “Viễn ly hiểm ác”, Sư phụ đã giảng:
“Không được tưởng rằng chư vị giảng chân tướng rồi, tham gia các hoạt động Đại Pháp rồi, tham gia hạng mục Đại Pháp rồi, thì là chư vị đã làm gì đó cho Đại Pháp, cho Sư phụ. Mà đó là Sư phụ bảo chư vị cứu trợ lẫn nhau, cùng lúc cứu người mà đồng thời độ chính mình, đó là chúng sinh thời mạt hậu cứu nhau. Chứ không phải là làm vì Đại Pháp”.
Tôi hiểu rằng mọi việc tôi làm đều là để tu luyện bản thân mình chứ không phải để giúp đỡ người khác.
Sau đó, tôi đã điều chỉnh lại tâm thái của mình khi tôi chỉnh sửa các bài viết. Tôi đọc kỹ từng bài viết và trân trọng những mặt tốt của các đồng tu với một tâm thái khiêm nhường. Đôi khi tôi cảm động đến rơi lệ khi đọc các bài chia sẻ của họ.
Khi lần đầu tiên bài chia sẻ của tôi được đăng, tôi cảm thấy khá tự hào về bản thân và hy vọng rằng các đồng tu sẽ xem nó. Quả nhiên, các đồng tu đã khen ngợi rằng bài viết của tôi rất hay. Mặc dù bề ngoài tôi tỏ ra khiêm tốn, nhưng đôi khi tôi cảm thấy tự mãn trong lòng.
Có lần, một vài đồng tu ở xa đến thăm chúng tôi. Hơn chục người chúng tôi gặp nhau tại nhà một đồng tu. Một đồng tu đã khen ngợi về bài chia sẻ tôi viết hay như thế nào và về chặng đường mà tôi đã trải qua gian khổ ra sao. Các đồng tu khác đều thấy rằng cô ấy đang khen ngợi tôi. Tôi đã ngăn cô ấy lại. Tôi nói: “Chúng ta hãy nói về cách chúng ta cứu người ở tuyến đầu như thế nào nhé!”
Tôi nhận ra rằng chính tôi mới là người có tâm hiển thị. Tôi lập tức chính lại bản thân mình từ căn bản, loại bỏ chấp trước và diệt trừ nó. Tôi nói rõ rằng viết bài chia sẻ là để chứng thực Pháp, không phải để chứng thực bản thân. Mọi năng lực của chúng ta đều do Sư phụ ban cho. Bài chia sẻ chỉ có ý nghĩa khi nó có thể truyền đạt được nguyên lý của Đại Pháp và giúp các đồng tu học hỏi lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.
Bây giờ, khi các bài viết mới của tôi được đăng, tâm tôi đã trầm tĩnh, không còn dao động nữa, và tôi sẽ không nói về việc đó nữa.
Các đồng tu trong khu vực chúng tôi đã nâng cao nhận thức của họ về ý nghĩa của việc viết bài chia sẻ để chứng thực Pháp. Họ đã tích cực gửi các bài viết. Một số bài là để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, một số là để phản đối cuộc bức hại và một số bài nói về việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” sẽ mang lại phúc lành. Nhiều bài đã được đăng trên trang Minh Huệ Net. Các đồng tu đã trưởng thành trong tu luyện. Những bài viết đó là bằng chứng lịch sử về quá trình tu luyện của họ. Chúng sẽ trở thành những câu chuyện thần thoại của con người tương lai.
Các đệ tử Đại Pháp nên trân quý thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho tất cả chúng sinh, với những hy sinh to lớn của Ngài. Các đệ tử tu luyện tinh tấn sẽ không lãng phí thời gian. Đối với các đệ tử Đại Pháp, sử dụng thời gian một cách hợp lý chính là sự kiên định đức tin; thời gian chứa đựng sinh mệnh của chúng sinh.
Cảm tạ Sư phụ đã ban cho con cơ hội để đề cao! Cảm ơn các đồng tu đã tin tưởng tôi!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/11/481653.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/30/221424.html
Đăng ngày 21-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.