Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-09-2024] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1998, sức khỏe của tôi rất yếu: Tôi bị viêm dạ dày, viêm họng, viêm mũi, gan và lá lách to, nhịp tim nhanh, khối u vú, sỏi thận, viêm khớp và bệnh nấm da chân. Tôi cũng bị gãy xương sọ và chấn thương sụn chêm do ngã, cùng nhiều các bệnh phụ khoa khác. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những căn bệnh này đều khỏi, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Mặc dù tôi đã 60 tuổi, kinh nguyệt của tôi đã quay trở lại. Đại Pháp đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và giúp tôi trở thành một người biết nghĩ cho người khác trước.
Trong quá trình tu luyện, tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ. Sau đây, tôi muốn chia sẻ cách tôi đã vượt qua khổ nạn và đề cao trong tu luyện.
Vụ việc đầu tiên xảy ra trước khi có cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Lúc đó, tôi chỉ mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng bốn tháng và chu kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, hàng ngày không ngừng chảy ra rất nhiều máu. Lúc tôi đi làm thì không sao nhưng khi về đến nhà thì chảy máu dữ dội và tôi phải thường xuyên vào nhà tắm, khiến chồng tôi chú ý. Anh ấy hối thúc tôi đến bệnh viện, nhưng tôi biết Sư phụ đang giúp tôi loại bỏ nghiệp lực và tịnh hóa cơ thể cho tôi. Tôi không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của chồng và thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Mặc dù hàng ngày tôi bị chảy rất nhiều máu, tôi vẫn đi làm như thường lệ. Sau khoảng 20 ngày, khổ nạn này kết thúc. Kể từ đó, chu kỳ kinh nguyệt 21 ngày của tôi trở lại chu kỳ kinh nguyệt bình thường 30 ngày, và tôi rất vui mừng!
Khổ nạn xuất huyết
Khoảng giữa mùa thu và mùa đông năm 2009, chu kỳ kinh nguyệt bình thường trước đây của tôi trở nên thất thường. Ngày nào tôi cũng chảy rất nhiều máu và không có dấu hiệu dừng lại. Tôi nghe nói một số phụ nữ trải qua điều này trước khi mãn kinh, vậy nên tôi nghĩ đó là bình thường. Nhà máy nơi tôi làm việc bị phá sản nên tôi làm việc trong cửa hàng của một học viên Đại Pháp.
Lúc tôi đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng “bụp” và một khối thịt to cỡ nắm tay rơi ra và rớt xuống toilet. Tôi giật mình và nhìn kỹ hơn—đó là một cục máu đông lớn. Tôi đã không nghĩ nhiều về nó. Sau đó, mỗi lần tôi đi vệ sinh, những cục máu đông kích cỡ khác nhau rơi ra. Việc này tiếp tục xảy ra trong nhiều ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy yếu và nó ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của tôi.
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi mất đi môi trường tu luyện nhóm, vì vậy tôi đọc các sách của Đại Pháp và luyện công tại nhà. Lúc đó, tôi không thể truy cập Minh Huệ Net và không có môi trường học Pháp nhóm nên tôi buông lơi trong tu luyện. Tôi biết điều này không phải là bệnh và không xem trọng nó, nhưng tôi không biết cách tu luyện, không biết hướng nội, hoặc phủ định nó. Tôi cũng không nói cho các học viên khác biết mà chỉ thụ động nhẫn chịu.
Cửa hàng của đồng tu có hai lối vào; chủ cửa hàng và một nhân viên khác ở cửa chính, còn tôi ở cửa phụ. Cửa phụ tương đối ít khách hàng nên tôi có thời gian đọc sách và có thể nghỉ ngơi trên ghế sofa trong giờ ăn trưa. Một buổi chiều nọ, khoảng chừng 2 giờ, tôi muốn ăn một chút gì đó. Khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy chóng mặt, cơ thể lắc lư và mọi thứ đều tối đen khi tôi ngã xuống ghế sofa, bất tỉnh. Tôi không biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu trước khi tỉnh dậy và gọi cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng đến, nhìn tôi và nói với vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Chị trông xanh xao quá”. Tôi nằm trên ghế sofa, nước mắt chảy dài trên mặt và nói ra những than thở của mình. Chủ cửa hàng cho tôi về nhà sớm. Tôi cảm ơn cô ấy và cảm thấy như mình đang bước trên bông, đầu nặng nề và chân không chút sức lực. Tôi cố gắng hết sức để đứng vững và quyết định tìm một học viên khác để chia sẻ kinh nghiệm.
Khi tôi gặp đồng tu, cô ấy hỏi: “Mặt của chị sao vậy? Ngay cả môi cũng trắng bệch”. Tôi giải thích ngắn gọn tình huống, hy vọng cô ấy có thể chia sẻ nhận thức dựa trên Pháp với tôi. Tôi muốn cô ấy bảo tôi nên làm gì. Nhưng cô ấy là bác sỹ, bản năng nghề nghiệp trỗi dậy nên trước khi tôi kịp nói xong thì cô ấy nói: “Đây là xuất huyết”, và giải thích sâu hơn. Tôi đã không nhận được bất kỳ chia sẻ nào dựa trên Pháp từ cô ấy nên cực kỳ thất vọng. Tâm tôi tràn ngập sự oán hận đối với cô ấy và cụm từ “xuất huyết”. Dần dần, đầu não tôi trở nên thanh tỉnh—tôi không thể chấp nhận niệm đầu “xuất huyết”! Trong tâm, tôi phủ nhận nó và không nhớ mình đã rời khỏi nhà cô ấy bằng cách nào.
Trên đường về nhà, niệm đầu “Ngươi đang xuất huyết!” không ngừng nổi lên trong tâm trí tôi. Tôi lập tức nói với nó: “Ngươi mới chính là xuất huyết!” Nó hễ nổi lên trong tâm là tôi liền phủ nhận nó. Dần dần, niệm đầu này trở nên yếu dần và tôi trở về nhà. Niệm đầu “xuất huyết” vẫn nổi lên nhưng tôi liên tục phủ nhận và bài xích nó. Dần dần, tâm tôi trở nên thanh tỉnh và tường hòa.
Tại sao tôi oán hận đồng tu? Tôi đã không ngộ ra từ Pháp, thậm chí khi tôi có được một số nhận thức thì muốn những học viên khác đồng tình với tôi. Chẳng phải đó là thiếu đi chính niệm sao?! Chẳng phải đó là bất tín Sư bất tín Pháp sao?! Học từ người chứ không phải học từ Pháp thì có phải là tu luyện không?
Đêm đó, tôi ngủ rất ngon. Đó là vì Sư phụ đã nhìn thấy tâm kiên định của tôi không thừa nhận “xuất huyết” và kiên định tín Sư tín Pháp nên Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực của tôi—Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực đó cho tôi.
Ngày hôm sau, tôi đi làm như thường lệ. Triệu chứng xuất huyết hoàn toàn biến mất từ lúc nào không hay. Nhưng sau này, nhân niệm khiến tôi “bổ sung máu” bằng cách đun sôi táo tàu, kỷ tử, nấm mèo, và đường phèn cùng nhau và ăn món đó. Lần thứ hai nấu món này, tôi tự cười chính mình vì vẫn suy nghĩ như người thường. Cơ thể tôi được cấu thành từ vật chất cao năng lượng—làm sao loại thức ăn này có thể bổ sung máu cho tôi được chứ? Thông qua khổ nạn này, tôi đã đề cao trong Pháp và tiếp tục kiên định hơn trên con đường tu luyện.
Tầm quan trọng của việc tín Sư
Ba năm trước, tôi xuất hiện tình trạng máu trong phân. Khi tôi đi vệ sinh, thứ chảy ra giống như tiêu chảy: nửa bồn toilet đầy máu. Lần này, tôi vui mừng vì biết Sư phụ tịnh hóa cơ thể cho tôi lần nữa, và tôi sắp sửa lại đề cao trong Pháp. Tôi hướng nội và tìm thấy tâm tật đố, oán hận, hống hách, tự cho mình là đúng, hiển thị, tranh đấu, tâm không chấp nhận phê bình và dục vọng ẩn sâu! Trong tâm, tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con nhất định không muốn những chấp trước này, chúng không phải là con, con không muốn chúng!” Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm, loại bỏ những nhân tâm đó từ sâu trong tâm. Một lần nữa, Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực cho tôi, và tâm tính tôi đề cao.
Bây giờ, tôi càng hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của việc người tu luyện tín Sư tín Pháp. Tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc và đồng hóa với Pháp.
Cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/27/482081.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/5/221504.html
Đăng ngày 19-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.