Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-07-2024] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Đáng buồn là, tôi tu không được tốt, tôi vẫn còn nhiều chấp trước và quan niệm người thường cần vứt bỏ, tôi cũng từng vấp ngã và xa rời con đường tu luyện. Tôi bước cao bước thấp đi được đến hôm nay, tất cả đều là nhờ Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi một đệ tử ngộ tính kém, nghiệp lực lớn như tôi. Các học viên khác chỉ mất một thời gian ngắn để vượt quan, còn tôi phải mất thời gian rất lâu, nhưng dù có ra sao, tôi nhất định phải về nhà cùng Sư phụ.
May mắn đắc Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1998, khi đó tôi đang bị đủ loại bệnh tật giày vò, sống không bằng chết. Nhất là bệnh viêm mũi khiến tôi phải thở bằng miệng suốt ngày. Đêm đến, tôi không thể nằm ngủ vì hễ nằm xuống là tôi không thể thở được. Chứng suy nhược thần kinh khiến tôi trằn trọc cả đêm. Tôi còn bị đau nửa đầu, đau dạ dày, đau lưng, và tôi không thể đứng thẳng. Đôi khi tôi đi lại khó khăn, và tôi cần người nhà giúp đỡ. Lúc đó tôi mới ngoài 30 tuổi, nhưng tôi thường xuyên cảm thấy u sầu.
Một lần, khi tôi đang chuẩn bị vào viện để điều trị, thì mẹ tôi nói: “Con vào viện suốt thế, mà bệnh tình chẳng đỡ chút nào. Hay con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ đi”. Tôi không cần nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý. Sau khi học Pháp và luyện công, tôi nhanh chóng thoát khỏi mọi bệnh tật.
Gia đình rất mừng cho tôi. Họ đã chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu và phi thường đến thế nào, chồng và con gái tôi đã bước vào tu luyện. Chồng tôi đã bỏ được hút thuốc, chứng dạ dày rối loạn kinh niên khiến anh không thể ăn được đồ sống hay đồ lạnh cũng đã biến mất. Những cơn sốt cao và viêm amiđan thường xuyên của con gái tôi cũng không còn. Sư phụ đã cải biến hoàn toàn nhân sinh quan về cuộc sống của gia đình chúng tôi.
Trước khi tu luyện, tôi có mâu thuẫn lớn với gia đình chồng vì ngày nào trên đường đi học về, con gái tôi cũng bị anh họ, con của bác cả đánh. Cháu sợ đến mức không dám đến trường. Tôi muốn làm cho ra lẽ với họ, nhưng bố chồng, anh chồng, và em chồng đã tấn công tôi.
Bố chồng tôi vốn trọng nam khinh nữ. Chồng tôi có hai anh trai, khi vợ chồng anh cả sinh được một bé trai, cả gia đình chồng tôi hết mực nuông chiều cháu bé. Đứa bé từ nhỏ đã đánh cha mắng mẹ, còn hay đánh những đứa trẻ khác trong làng.
Có lần, cháu cầm một cây gậy tre đập vào mặt con gái tôi. Con gái tôi chảy rất nhiều máu, nhưng bố chồng tôi không cho con bé khóc, còn bảo là không đau. Bố chồng tôi đã tát vào mặt tôi, và làm tôi bị điếc một bên tai.
Anh cả và em gái chồng túm tóc tôi và dúi tôi xuống đất, rồi đấm đá tôi.
Từ đó, chúng tôi có mối hận thù và không nói với nhau trong năm năm. Bởi tôi tâm địa hẹp hòi, không thể vứt bỏ được mối bất bình mà tôi phải chịu đựng nên trong lòng chỉ muốn trả thù họ cho hả giận. Vì điều này mà cơ thể tôi rơi vào tình trạng suy sụp.
Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu ra mối quan hệ nhân duyên giữa người với người, hiểu được nghiệp lực luân báo, nợ nghiệp trong đời đời kiếp kiếp cần phải hoàn trả. Đọc các bài giảng Đại Pháp đã giúp loại bỏ tất cả ác niệm muốn trả thù. Như thể tâm hồn tôi đã được giải thoát, và dần dần tôi vứt bỏ được các niệm đầu bất hảo. Tôi quyết định làm lành với người nhà chồng và nói với họ rằng tôi làm được thế là bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ kính trọng Đại Pháp và sau đó tôi đã giúp họ làm tam thoái.
Chứng thực Đại Pháp
Sau khi cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại điên cuồng chưa từng có đối với Đại Pháp, tôi đã bị bức hại và nhà chúng tôi bị lục soát hết lần này đến lần khác. Vì chồng tôi lo rằng cuộc bức hại sẽ tác động gia đình chúng tôi, đặc biệt là con gái chúng tôi, anh đã ngừng tu luyện. Anh cũng khuyên tôi dừng tu luyện. Tôi nói với anh: “Sư phụ đã chữa lành một thân đầy bệnh cho em mà không đòi hỏi một xu. Chúng ta làm gì cũng cần có lương tâm, em nhất định phải luyện Pháp này”. Chồng tôi biết chân tướng của cuộc bức hại và không nói gì nữa.
Nhìn thấy Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp bị phỉ báng, bị hãm hại, nhìn thấy mọi người tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ, tôi như bị cắt từng khúc ruột. Vậy nên, tôi bắt đầu giảng chân tường cho những người mà tôi quen biết. Tôi nói với họ rằng những gì chiếu trên TV đều là dối trá, và rằng tôi đã trở thành một người tốt như thế nào nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã giải quyết được những mâu thuẫn trong gia đình ra sao. Tôi cũng nêu rõ những lợi ích sức khỏe tôi nhận được. Những người tôi nói chuyện dần dần đã hiểu sự thật.
Tôi mua ít giấy đỏ rồi dùng bút dạ viết lên giấy câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau khi phết hồ, tôi cùng mẹ mang chúng đi dán. Tôi còn viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo là đặc tính của vũ trụ” vào các mảnh giấy nhỏ, và mẹ tôi dán chúng ở lối vào trường làng nơi em gái tôi sống. Mẹ tôi nói rằng chúng tỏa ra ánh sáng vàng kim, tôi cảm thấy được khích lệ khi nghe thấy điều này.
Mẹ tôi không có tâm sợ hãi. Đã ngoài 70 tuổi mà bà đi lại nhanh nhẹn đến mức thanh niên cũng không đi theo kịp. Một đêm, mẹ tôi dán tờ có câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở các nhà quanh khu chợ lớn. Bà dán được 70-80 bản mà không thấy mệt chút nào. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang gia trì cho mẹ.
Mỗi khi mẹ tôi đến chợ để nói chuyện với mọi người, bà thường giúp được mấy người thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Mẹ tôi được học hành rất ít. Vì thế, bà mang theo giấy bút và bảo mọi người tự viết ra tên của họ. Hầu hết mọi người sử dụng tên thật để làm tam thoái.
Mẹ tôi đã trải qua ba lần tiêu nghiệp lớn. Bà không bao giờ coi sự chịu đựng của mình là bệnh, bởi bà hiểu rằng Sư phụ đang tiêu nghiệp cho bà. Trong hai lần đầu tiên, mẹ tôi nhanh chóng vượt qua thống khổ, mặc dù bà đến toát mồ hôi, lăn qua lăn lại trên giường, và tim bà như lửa đốt. Khi chị tôi thấy mẹ như vậy, chị sợ quá bảo đưa bà đi viện.
Nhưng mẹ tôi lắc đầu nói: “Không sao đâu, đừng sợ. Sư phụ đang giúp mẹ tiêu nghiệp”. Tôi giúp mẹ phát chính niệm và đọc Pháp cho bà nghe. Đến ngày thứ bảy, cơn đau của mẹ tôi chấm dứt. Sau đó, mẹ tôi như được thoát thai hoán cốt. Các vết đồi mồi trên mặt bà dần dần nhạt đi, mái tóc bạc trở lại màu đen, và bà có kinh nguyệt trở lại. Cơ thể mẹ tôi chuyển biến thành một người trẻ tuổi. Mẹ tôi quá hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Ngày nào bà cũng cảm tạ Sư phụ, bạn bè thân quyến của tôi đã được chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp huyền diệu đến thế nào.
Thiết lập điểm sản xuất tài liệu
Dạo đó, chúng tôi đến một ngôi làng để giảng chân tướng, nhưng lại không có tài liệu Đại Pháp. Một học viên đã đề nghị tôi phụ trách việc làm những tài liệu đó, nhưng tôi lập tức từ chối. Tôi nói tôi mới chỉ học đến lớp bốn và không biết tiếng Anh. Tôi nghĩ mình không đủ khả năng đảm nhận nhiệm vụ này.
Nhưng cô ấy đã khích lệ tôi, nói rằng chỉ cần tôi có tâm cứu người, Sư phụ sẽ giúp tôi. Tôi nhận ra rằng mình không nên bị các quan niệm người thường phong bế. Vậy là tôi không bàn gì với chồng mà đã mua máy in về. Việc này thực sự làm anh ấy khó chịu. Anh không chịu nghe bất kỳ điều gì tôi nói, và gây chiến dữ dội với tôi.
Tôi bình tĩnh và kiên trì nói với anh về sự cấp bách của việc cứu người. Cuối cùng, anh ấy không nói gì nữa. Nhờ sự gia trì của Sư phụ và sự giúp đỡ của con gái, tôi đã học được cách in tài liệu, ghi đĩa DVD, in nhãn dán giảng chân tướng, in Cửu Bình, in Tạp chí Minh Huệ và Tuần báo Minh Huệ. Tôi cung cấp tài liệu Đại Pháp đáp ứng nhu cầu của các học viên xung quanh. Đi làm về dù có mệt mỏi thế nào, tôi vẫn cố hết sức để chuẩn bị tài liệu để giao cho các học viên. Vấn đề thiếu tài liệu đã không còn nữa.
Con gái tôi luôn đứng trong top đầu ở trường học, và tôi chưa bao giờ phải lo lắng về cháu. Cháu rất tinh ý và giúp tôi rất nhiều trong việc làm tài liệu. Nếu có điều gì không hiểu, tôi liền hỏi cháu. Đôi khi máy móc trục trặc, cháu cũng có thể giúp tôi giải quyết. Chỉ khi gặp phải các vấn đề lớn, tôi mới nhờ đồng tu kỹ thuật sửa giúp.
Sau này tôi tích lũy được thêm kinh nghiệm sửa máy. Con gái thường nhắc tôi cần phải tu luyện tâm tính để tìm ra những thiếu sót của mình khi máy móc có vấn đề. Đúng là như vậy – khi tôi hướng nội, thì máy cũng tốt hơn. Đôi khi, con gái thấy tôi quá bận, cháu sẽ giúp tôi làm tài liệu và làm việc nhà.
Bị bức hại
Với số lượng tài liệu sản xuất ra nhiều lên, thỉnh thoảng khi học Pháp tôi không thể tĩnh xuống được. Do chấp trước vào làm các việc của tôi quá mạnh, tôi đã bị bức hại. Tôi đã bị bắt khi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Với sự bảo hộ của Sư phụ, chồng tôi và chồng của một học viên khác đã kịp chuyển máy in đi.
Tuy nhiên, từ đó trở đi, chồng tôi không cho tôi ra ngoài giảng chân tướng, phát tài liệu hay làm tài liệu. Mỗi lần tôi ra ngoài về muộn, anh ấy nổi cơn thịnh nộ và thậm chí còn đánh tôi. Tôi hiểu là anh sợ tôi sẽ bị bắt.
Việc tôi bị bắt nhiều lần đã ám ảnh tâm trí chồng tôi, khiến anh ấy không thể bình tĩnh lại được. Anh còn dọa rằng nếu tôi lại làm tài liệu, thì anh sẽ ly dị tôi. Anh ấy gọi điện cho chị gái tôi, chị ấy lo lắng cho mối quan hệ căng thẳng giữa vợ chồng tôi nên bảo tôi mang máy in đến nhà chị ấy để. Vậy nên, mỗi khi cần làm tài liệu là tôi phải đến nhà chị ấy.
Một ngày tháng 7 năm 2016, khi đang phát các cuốn sách nhỏ có thông tin Đại Pháp ở một khu chợ, tôi đã phát cho đồn trưởng một đồn công an địa phương, và tôi lại bị bắt. Việc này đã liên lụy đến một số người, vì cố gắng giải cứu tôi, các đồng tu, chị gái và con gái tôi đã tranh luận với cảnh sát và tất cả họ đều bị mưu hại, còn tôi thì bị giam giữ phi pháp 15 ngày.
Bài học đau đớn này khiến tôi hướng nội tìm: Những chấp trước nào đã khiến tôi rơi vào ma nạn này? Tôi tìm ra các chấp trước mạnh mẽ như tâm làm việc, không thể kiên trì tĩnh tâm học Pháp, coi làm nhiều việc là tu luyện, không thực tu tâm tính, tôi cũng không kiên trì luyện công hàng ngày.
Tôi còn chưa buông bỏ được cái tình đối với con gái và mẹ tôi. Tôi sinh tâm oán hận đối với chồng và đầy phẫn nộ khi anh ấy cố gắng kiểm soát tôi. Tôi xem thường anh ấy, nghi ngờ, sợ hãi, tật đố, và đầy tự phụ. Ngoài ra tôi còn có tự ngã không dễ gì phát hiện. Tôi không nghĩ từ quan điểm của người khác, và luôn cho rằng những người khác làm tổn thương mình.
Tôi nhận ra rằng mình lệch quá xa khỏi Đại Pháp. Tôi cảm thấy điều đó bởi vì tôi đã không làm được tốt, tôi đã gây ra tổn thất cho Đại Pháp, gây ra rắc rối và đau khổ cho các đồng tu và gia đình mình. Tôi tự hỏi tại sao chồng tôi đối xử với tôi như vậy. Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy đang gây trở ngại con đường cứu chúng sinh của tôi, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc rời bỏ anh. Tôi đã không tu bản thân mình trong Pháp, và tôi đã làm Sư phụ và Đại Pháp thất vọng.
Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Chỉ có tu tốt bản thân tôi mới có thể thực sự cứu được người.
Sư phụ đang thành tựu mỗi từng đệ tử
Khi cảnh sát bắt cóc tôi, một đồng tu lâu năm cũng sớm bị theo dõi. Tà ác cho rằng vị đồng tu đó là người phụ trách khu vực chúng tôi và muốn tập trung vào bức hại bà ấy. Họ đưa bà đến trại tạm giam thành phố, và dọa sẽ kết án bà. Sau khi biết tin, các học viên trong thành phố ngay lập tức viết một bức thư giảng chân tướng, và liên lạc với các học viên địa phương để phối hợp giải cứu bà. Một học viên đã nói chuyện với tôi, và đề xuất tôi đi cùng gia đình bà ấy để yêu cầu thả bà.
Lúc đó tôi đã từ chối, viện cớ rằng tôi không được học hành, không biết gì về luật pháp nên tôi không muốn đi. Nhưng đồng tu này nói: “Chị là người phù hợp nhất để làm việc này”. Anh ấy còn động viên tôi và nói rằng các đồng tu sẽ giúp tôi phát chính niệm. Đồng thời khi đó, một học viên khác trong thành phố đã bị bắt. Vợ anh ấy, không phải là học viên, muốn cứu anh. Sự quyết tâm của cô ấy đã khích lệ tôi. Tôi nghĩ: “Chẳng phải mình còn không tốt bằng một người thường sao?” Vậy là tôi quyết định đi cùng với gia đình đồng tu lâu năm đó để yêu cầu thả bà.
Chồng, con trai, em gái của đồng tu và tôi, bốn người, đã đi đến cơ quan công tố để giảng chân tướng bằng cách tặng tài liệu. Người phụ trách vụ án đã từ chối gặp chúng tôi. Chúng tôi quay lại nhiều lần cho đến khi gặp được cô ấy mới thôi.
Chúng tôi đưa cho cô ấy tài liệu và khuyên cô đừng bức hại Pháp Luân Đại Pháp hay các học viên, và rằng các học viên đang bị vu oan. Chúng tôi kêu gọi cô ấy giương cao công lý và hãy để một đường lui cho chính mình. Tuy nhiên, cô ấy không cho chúng tôi nói thêm và nhắc đi nhắc lại những lời dối trá của ĐCSTQ.
Chúng tôi nói chuyện với bất kỳ ai chúng tôi gặp tại tòa. Bằng cách này, chúng tôi đã thanh trừ được nỗi sợ và mong muốn ích kỷ tự bảo vệ bản thân. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ vì sự gia trì của Ngài.
Chúng tôi bàn với gia đình vị đồng tu lâu năm về việc thuê một luật sư. Tuy nhiên, con trai bà nói rằng dù thế nào thì bà cũng bị kết án, và việc này sẽ tốn nhiều tiền. Tôi lại bàn với con gái tôi, và cháu nói cháu sẽ trả tiền cho luật sư. Tôi lại nói chuyện với chồng và con trai bà ấy. Cuối cùng, chúng tôi nhất trí thuê một luật sư chính nghĩa.
Hôm ra tòa là một ngày nắng, nóng và oi bức. Gia đình đồng tu lâu năm, tôi, và một học viên nữa đi đến khách sạn để gặp luật sư. Tôi cảm ơn anh ấy vì sự động viên và dũng cảm bào chữa vô tội cho đồng tu này, bất chấp áp lực của ĐCSTQ. Chúng tôi làm rõ mục tiêu chúng tôi cần cố gắng đạt được, và nhất trí kháng cáo vô tội. Luật sư đã đồng ý.
Tòa án không cho phép gia đình đồng tu hay tôi được ngồi trong phòng xử. Vì thế tôi và một học viên khác ngồi trong xe ô tô và phát chính niệm.
Đến giờ ăn trưa, chúng tôi nhìn thấy trên mặt luật sư và người nhà của đồng tu lộ rõ vẻ phấn khởi. Luật sư nói: “Tôi có thể cảm nhận rõ uy lực phát chính niệm của các chị. Nếu có nhiều người hơn làm thế, thì còn mạnh nữa”. Điều này đã khích lệ chúng tôi rất nhiều, và gửi một thông điệp đến các học viên khác. Đó thực sự là một trận chiến giữa chính và tà. Mỗi từng học viên đều tràn đầy chính niệm.
Chiều hôm ấy, phiên tòa tiếp tục và mãi đến 6 giờ mới kết thúc. Việc bào chữa đã rất thành công. Đã làm rõ được rằng theo luật thì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phạm luật, và thực sự đem lại lợi ích cho xã hội và mọi người, chính những lời dối trá bịa đặt và bức hại các học viên mới là vi phạm luật pháp. Luật sư biện hộ đồng tu vô tội và yêu cầu thả bà một cách vô điều kiện. Điều này có tác dụng rất lớn trong việc chấn nhiếp tà ác. Không có phán quyết nào được công bố trong phiên xét xử. Nhưng do áp lực từ Phòng 610, tòa vẫn kết án bà 16 tháng tù, là bản án ngắn nhất trong các bản án oan sai trong thời gian đó.
Hôm đó, tôi về nhà rất muộn. Tôi lo chồng tôi sẽ nổi giận nhưng thật không ngờ, điều đầu tiên anh ấy hỏi tôi là: “Phiên tòa thế nào rồi?” và bảo rằng hôm đó anh vừa làm việc vừa phát chính niệm giúp chúng tôi. Hành động của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cảm ân Sư phụ từ bi vĩ đại. Hết thảy đều là nhờ Sư tôn và Đại Pháp chỉ dẫn. Vụ kiện này đã tôi luyện tôi, giúp tôi thanh trừ được nhiều chấp trước, các chủng nhân tâm. Tôi biết là Sư phụ đang giúp thành tựu mỗi từng đệ tử. Không ngôn từ nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Tôi vẫn còn có nhiều thiếu sót. Từ nay trở đi, tôi nhất định sẽ tu chính mình thật tốt, tu thành sinh mệnh vị tha, vô tư vô ngã, thiện đãi mọi người, và giảng chân tướng cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Tôi nhất định phải bước đi thật tốt thật chính đoạn đường còn lại, và theo Sư phụ trở về ngôi nhà thật sự của mình.
Tại đây, thay mặt cho gia đình, người thân và bạn bè, con xin khấu bái Sư phụ từ bi.
Hợp thập!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/28/453464.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/10/221178.html
Đăng ngày 17-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.