Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-05-2023] Tên tôi là Mỹ Liên, 71 tuổi. Tôi đã từng là một Phật tử tại gia và tham gia các hoạt động của chùa trong 20 năm. Tôi đã không đi chùa sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994.
Trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi đã tổ chức một điểm luyện công tập thể tại nhà tôi. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã biến nhà mình thành một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trải qua nhiều thăng trầm trong 24 năm qua, nhưng không gì có thể thay đổi được niềm tin của tôi.
1. “Đây là tu luyện chân chính”
Tôi sinh ra ở một quận lỵ, nhưng gia đình tôi luôn nghèo khó. Bố mẹ tôi sinh được 5 người con và tôi là thứ tư. Từ nhỏ, tôi đã không có đủ cơm ăn, áo ấm. Cuộc sống luôn khổ sở đối với tôi. Tôi mong muốn tu Phật để tránh đau khổ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm sư phụ vào những năm 1970. Tôi đã gặp một vị sư cô với đủ 12 giới. Linh cảm mơ hồ rằng Sư phụ của tôi phải còn rất trẻ, tôi đã rất kính trọng cô ấy và muốn bái cô ấy làm Sư phụ sau khi tôi thấy cô ấy trẻ hơn tôi. Tuy nhiên cô ấy khuyên tôi hãy tìm một ai đó lớn tuổi hơn cô ấy. Tôi không nghe. Cuối cùng, tôi đã chọn Sư phụ đã khuất của nữ tu đó làm Sư phụ của mình. Tôi cũng đã thực hiện các nghi lễ Phật giáo cùng cô ấy.
Tôi không biết đọc, nhưng tôi muốn chép tay các kinh sách, do đó tôi đã sao chép từng nét một. Vị sư cô đối xử với tôi rất tốt. Sống tiết kiệm, tôi đem dầu thực vật và gạo mà tôi có cho nhà chùa. Ngoài làm việc, nuôi con, và mua các nhu yếu phẩm hàng ngày, tôi không đi đâu khác và chỉ tập trung nghiên cứu kinh Phật.
20 năm trôi qua, tôi vẫn có những vấn đề về sức khỏe. Sau khi ly hôn năm 1990, tôi giành quyền nuôi con gái 9 tuổi. Cuộc sống trở nên đặc biệt khó khăn sau khi tôi bị cho nghỉ việc vào năm 1994. Tháng 5 năm đó, tôi bị nôn mửa và tiêu chảy, và không thể ăn uống trong 7 ngày. Thấy tôi nằm trên giường, con gái nói tôi hãy đi khám bệnh. Tôi nói rằng tôi đã mua thuốc rồi. Trên thực tế, chúng tôi không còn tiền thậm chí để mua thức ăn, chứ đừng nói là mua thuốc.
Sau vài ngày, một đồng nghiệp đến gặp tôi và nói: “Chị nên thử Pháp Luân Đại Pháp. Nó rất tốt và là một môn tu luyện Phật gia.” Mặc dù tôi chưa từng thử các hệ thống tâm linh nào khác ngoài việc đi chùa, thế mà tôi đã theo cô ấy tới điểm luyện công. Tôi cảm thấy rất dễ chịu trong khi nghe nhạc luyện công. “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời và đây là tu luyện chân chính.” Tôi tự nhủ.
Tôi bắt đầu luyện tĩnh công. Tôi bị đổ mồ hôi và áo sơ mi của tôi ướt sũng. Mồ hôi chảy xuống cả hai lòng bàn tay. Đồng nghiệp của tôi hơi lo sợ và bảo tôi dừng lại. Tuy nhiên tôi cảm thấy rất thoải mái và vẫn tiếp tục. Mãi sau này tôi mới biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.
Sau khi về nhà, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ. Những lời giảng ngấm vào tâm trí tôi từng câu một.
Khi cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Đại Pháp) được xuất bản, tôi là một trong những học viên đầu tiên trong khu vực của chúng tôi mua nó. Tôi không biết đọc, nhưng tôi đã cầm cuốn sách trước mặt trong khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi học bằng cách đọc từng từ. Dần dần, tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên nếu tôi thấy các ký tự ở nơi khác, tôi không thể nhận ra chúng.
Một ngày nọ khi đang ngồi trên ghế đọc Chuyển Pháp Luân, tôi xếp hai chân ở thế song bàn và đắp chăn lên. Khi tôi đang đọc, tôi cảm thấy như thể chân tôi đi đâu mất. Tôi véo vào chỗ đó và không thể cảm thấy gì. Tôi sợ hãi và bỏ chăn ra–chân tôi vẫn còn đó. Tôi nghĩ đây là tình huống mà Sư phụ đã mô tả trong sách:
“ngồi tới ngồi lui phát hiện chân [biến] mất, không biết rõ chân đã đi đâu mất” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói với vị sư cô rằng tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã cố ngăn tôi. Thấy tôi không thay đổi ý định, cô ấy đã mời những vị sư cô và những cư sĩ Phật tử khác tới nói chuyện với tôi. Một số người trong số họ đã đe dọa tôi, nhưng tôi không từ bỏ và quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ khi đang nghe bài giảng của Sư phụ, tôi nghe thấy đoạn sau:
“Thích Ca Mâu Ni giảng rằng, đến thời mạt Pháp, tăng nhân trong chùa tự độ đã rất khó, huống nữa là cư sỹ, càng không có ai quản. Dẫu rằng chư vị đã bái sư, nhưng người được gọi là ‘sư’ ấy cũng là một người tu luyện; người ấy mà không thực tu thì vô dụng; ai mà không tu cái tâm này thì đều không thể lên được. Quy y là hình thức nơi người thường; chư vị quy y xong thì phải chăng [chư vị] đã thành người của Phật gia? Phật sẽ quản chư vị? Không [hề] có chuyện ấy. Hàng ngày chư vị dập đầu lạy đến vỡ cả đầu, đốt hương hết nén này nén khác, cũng vô dụng; chư vị phải chân chính thực tu cái tâm này thì mới được.” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)
Từ đó, tôi nhận ra tầm quan trọng của “Tu luyện chuyên nhất.” Do đó tôi đã gửi ba bức tượng Bồ Tát mà tôi có cho một ngôi chùa ở địa phương. Tôi cũng trả lại tràng hạt và kinh Phật cho sư cô. Sau nhiều năm tìm kiếm, tôi biết rằng cuối cùng tôi đã tìm thấy Sư phụ thực sự của minh: Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Ngài Lý Hồng Chí.
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Đại Pháp. Tôi bị bắt và bị giam giữ trong một trại tạm giam ở địa phương. Vị sư cô đã nhờ một cư sĩ đến bảo lãnh cho tôi để tôi có thể vào chùa với cô ấy. Vị cư sĩ đã nói với sư cô: “Cô ấy đã quyết tâm và không đáng để cố gắng làm điều đó đâu.”
Sau đó tôi bị tuyên án 7 năm tù. Khi tôi trở về nhà, cỏ đã mọc khắp sân và căn nhà phủ bụi khắp mọi nơi. Con gái tôi đã kết hôn. Vị sư cô vẫn đề nghị tôi quay lại chùa. Tôi nói không, bởi vì tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp có ý nghĩa thế nào với tôi.
2. Nhà tôi là một điểm luyện công nhóm
Sau khi mất việc vào năm 1994, tôi đã làm công việc may vá bán thời gian để kiếm sống. Nhà tôi to lớn và ở trung tâm của thành phố. Mặc dù tôi có thể cho thuê để kiếm thêm thu nhập, nhưng tôi vẫn quyết định sử dụng nó cho nhóm luyện công, vì ngày càng nhiều người bước vào Đại Pháp. Tôi thông hai phòng lớn trên tầng hai. Khoảng 50 đến 60 học viên đến nhà tôi mỗi sáng và tối để luyện công cũng như học Pháp.
Thấy tôi khó khăn về tài chính, phụ đạo viên nhóm luyện công muốn giúp trang trải một số chi phí tiện ích. Con gái tôi và tôi không muốn nhận.
Tôi có một giấc mơ vào một đêm, trong đó có người nói với tôi: “98”. Tôi hỏi điều đó nghĩa là gì và anh ấy đáp: “Chị sẽ biết khi đi chợ ngày mai.” Ngày hôm sau, đài luyện công chúng tôi dùng cho nhóm luyện công bị hỏng. Con gái tôi và tôi lập tức mua một cái mới. Đài luyện công mới có giá đúng bằng 98 tệ và tôi có đủ tiền để mua nó.
Chị gái thứ hai của tôi cũng đến nhà tôi để tu luyện. Chị ấy thường thấy Pháp Luân nhiều màu sắc xoay chuyển trên cả tầng 1 và tầng 2 của nhà tôi. Chị cũng thấy hoa sen mọc trong sân. Tuy nhiên sau khi tôi bị thi hành án tù vì đức tin của mình, chị sợ hãi và dừng tu luyện. Khi tôi được thả, chị được chẩn đoán bị bệnh tim nặng. Tôi đã cố gắng thuyết phục chị quay lại với Đại Pháp. Chị vẫn sợ và sau đó đã qua đời.
Trong căn phòng nơi tôi luyện công, có một Pháp tượng lớn của Sư phụ. Tôi rất kính trọng Sư phụ và giữ gìn cẩn thận các sách Đại Pháp. Bất cứ khi nào tôi đọc sách, tôi sẽ ngồi song bàn và cầm sách bằng cả hai tay–Pháp Luân Đại Pháp là chính đạo.
3. Lên tiếng cho Đại Pháp
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, con gái tôi và tôi đã cùng các học viên khác tới thủ phủ của tỉnh và tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Chúng tôi bắt xe lửa tới Bắc Kinh vào ngày 15 tháng 8 năm 1999. Khi tới đó, chúng tôi đã đứng trong một cánh đồng ngô trong một đêm. Với thu nhập ít ỏi, tôi phải vay tiền để trả vé xe lửa.
Cảnh sát đưa chúng tôi tới một trại tạm giam và chúng tôi đã tuyệt thực. Chúng tôi từ chối cung cấp tên của mình. Khi bị ép chụp ảnh, tôi nhận ra rằng điều quan trọng là thể hiện phẩm giá của học viên Đại Pháp. Vì vậy tôi đã chắp hai tay trước ngực ở thế hợp thập trong khi mỉm cười. Ban đầu, có rất nhiều học viên. Nhưng dần dần, tất cả họ bị đưa đi, và cuối cùng chỉ còn lại ba chúng tôi. Vì tất cả chúng tôi đều nói tiếng quan thoại không có giọng địa phương, nên cảnh sát không thể biết chúng tôi từ đâu tới.
Một sỹ quan cảnh sát rất buồn và hỏi: “Chính xác thì các vị muốn gì?”
“Chúng tôi chỉ muốn nói với Chính phủ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt”–tôi đáp. “Chúng tôi muốn tự do tu luyện Đại Pháp, không gì khác.”
Viên sỹ quan sau đó hỏi về gia đình tôi. Tôi nói với anh ấy hoàn cảnh của mình. Sau khi nghe nói tôi đã mất việc, và tôi phải vay tiền cho con gái và tôi tới Bắc Kinh, vị cảnh sát thở dài: “Các vị thật ngớ ngẩn! Làm thế nào một người như chị có thể tạo ra sự khác biệt?”
“Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại! Với tôi, Sư phụ Lý giống như bố mẹ tôi và Ngài bị oan” tôi đáp “Tôi phải lên tiếng vì Đại Pháp và Sư phụ Lý.”
Hiểu rằng nói những lời xấu về Đại Pháp sẽ tạo nghiệp, tôi hy vọng viên cảnh sát sẽ không làm việc này. Anh ấy yêu cầu tôi ngồi xổm gần cửa sổ và không nói gì khác nữa.
Cảnh sát sau đó đã xác định được tôi từ đâu tới. Họ đưa tôi tới văn phòng liên lạc khu vực của tôi tại Bắc Kinh. Thấy nhiều học viên địa phương ở đó, tôi cười vẫy họ và hỏi: “Chào các đồng tu, các bạn khỏe không?” Cảnh sát ngạc nhiên trước thái độ của tôi.
Một thời gian sau, chúng tôi bị đưa tới một trại tạm giam trong vùng của chúng tôi. Hằng ngày, chúng tôi đọc thuộc sách Đại Pháp và luyện công. Chúng tôi yêu cầu có một cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng các lính canh không đưa cho chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục tuyệt thực và sau đó nhận được một cuốn sách. Một buổi tối, tôi đã ngồi luyện tĩnh công thiền định trong hơn 7 giờ. Tâm tôi tĩnh lặng và tôi cảm thấy rất thoải mái.
Một Phật tử tại gia mà tôi biết đã tới thăm tôi. Chồng cô ấy là quan chức cấp cao và họ yêu cầu trại tạm giam không được ngược đãi tôi. Khi một sỹ quan hỏi liệu tôi có yêu cầu nào không, tôi đáp: “Chúng tôi yêu cầu lập tức thả tất cả các học viên bị giam giữ một cách vô điều kiện. Chúng tôi cũng cần có thể học các bài giảng Đại Pháp và luyện công một cách công khai.” Nghe những lời này, các sỹ quan này nghĩ rằng tôi là người đứng đầu và đưa tôi vào phòng biệt giam. Trên thực tế, tất cả các học viên đều nghĩ giống như thế và chúng tôi không có người tổ chức.
Một học viên trong trại tạm giam bị cùm chân, và cô ấy khó thay quần áo.
“Hãy tháo cùm ra” Tôi nói.
“Vâng, tôi cũng muốn tháo nó ra.” Cô ấy nói một cách bất lực.
“Một cảnh sát nói rằng nếu cô ấy có thể tháo được một bên cùm, họ sẽ tháo nửa còn lại,” một học viên khác nói.
“Cô có thể tháo nó ra” tôi khích lệ cô ấy.
Cô ấy đã thử và một cái cùm đã bật ra.
Chúng tôi gọi lính gác. Họ kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng không thể phát hiện ra điều gì bất ổn. Vì vậy họ cũng đã tháo bên còng còn lại.
Sau khi được thả, tôi học cách in các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có một máy tính và hai máy in để in Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu. Tôi cũng có đầu ghi đĩa DVD để ghi các đĩa thông tin. Tôi làm việc ngày đêm để sản xuất tài liệu, có rất ít thời gian để ăn và ngủ.
Sau đó, cảnh sát đã phát hiện ra và tôi bị bắt. Tôi bị đưa tới một trung tâm tẩy não của tỉnh. Do bệnh huyết áp cao ở mức nghiêm trọng và bệnh tim của tôi, trung tâm tẩy não từ chối tiếp nhận tôi.
Phòng 610 và Uỷ ban Chính trị và Pháp luật (PLAC) không muốn thả tôi một cách quá dễ dàng. Họ đưa tôi tới một bệnh viện cấp tỉnh để khám lần nữa. Sau khi bác sỹ trói tôi và một cái máy để đo màu Doppler, máy bắt đầu rung lên và ngừng hoạt động. “Việc này chưa từng xảy ra trước đây, thiết bị của tôi bị hỏng rồi.” ông ấy kêu lên. Sau đó bác sỹ nối tôi với một máy điện tâm đồ và đường vẽ lung tung cả. Bác sỹ la lên: “Cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng!”
Bất chấp tình trạng của tôi, các nhân viên Phòng 610 buộc một trại tạm giam địa phương phải nhận tôi. Tôi bị giam ở đó hơn một năm trước khi bị kết án 7 năm.
4. “Tôi không thể từ bỏ lương tâm vì công việc”
Con gái tôi được thả ra trước tôi sau khi chúng tôi bị bắt vì thỉnh nguyện tại Bắc Kinh. Trở về nhà, cháu đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu tìm việc. Bố cháu dùng các mối quan hệ của mình để tìm cho cháu hai chỗ, một ở cục thuế, và một trong phòng tài chính thành phố. Cả hai cơ quan này đều đồng ý nhận cháu, nhưng phó thị trưởng cũng làm việc trong PLAC thì không chấp nhận. Ông ấy nhất định đòi tôi phải ký cam kết từ bỏ Đại Pháp rồi ông ấy mới có thể ký hợp đồng lao động của con gái tôi. Tôi nói không và bảo ông ấy đừng làm những việc xấu như thế này.
Phó Thị trưởng sau đó đã gặp con gái tôi và yêu cầu cháu ký một văn bản, hứa sẽ ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù còn rất trẻ, con gái tôi rất thanh tỉnh và đã từ chối tuân theo.
Cháu nói: “Mẹ cháu đã khổ cả một đời. Bây giờ bà chỉ muốn giữ vững đức tin để làm một người tốt”. Cháu nói tiếp: “Cháu không thể từ bỏ lương tâm của mình vì công việc. Nếu cháu ký vào văn bản này và nhận công việc văn phòng lương cao này, cháu sẽ không hạnh phúc.”
Vì việc này, con gái tôi đã không có được công việc nào.
Khi tôi bị giam giữ, chính quyền cũng muốn kết án con gái tôi. Tuy nhiên với sự bảo hộ của Sư phụ, cháu đã thoát khỏi bị bắt giữ. Trong suốt án tù 7 năm của tôi, cháu đã phải vay mượn tiền từ những người khác và làm một số công việc tạm bợ để trang trải cuộc sống. Ngay cả chú của cháu cũng khiến cháu thất vọng khi chìa tiền cho cháu xem nhưng không cho cháu vay.
Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng không oán hận những kẻ thủ ác, vì biết rằng họ đang tự đặt định vị trí của họ trong trận chiến này giữa thiện và ác. Sau khi tôi được thả, tôi tiếp tục đối xử tốt với họ và thuyết phục ông chú làm tam thoái.
5. Bông hoa sen lụa 20 năm đã mọc ra nhụy mới
Một lần khi thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ, tôi đột nhiên nhận ra một bông sen lụa đã mọc nhiều nhụy mới.
Tôi đã mua hai bông hoa sen vào năm 1995. Mỗi bông có ba cánh hoa màu hồng, một đài sen và một số lá xanh. Bên trong bông hoa sen là những nhụy hoa mỏng, màu vàng rất đẹp. Tôi đặt chúng vào hai bình hoa nhỏ ở hai bên Pháp tượng của Sư phụ.
Khi tôi bị giam giữ, hai bông hoa sen vẫn tồn tại sau đột kích của cảnh sát. Sau khi tôi trở về nhà, tôi có một bức Pháp tượng khác của Sư phụ và đặt nó ở cùng vị trí trước đây. Tôi rửa sạch hai bông hoa sen và cho chúng vào lọ. Mỗi lần trước Tết Nguyên đán, tôi lại rửa sạch hai bông hoa. Thế là tôi đã phát hiện hai cánh hoa bên trái thật đặc biệt. Vài nhụy hoa màu vàng nhạt đã mọc ra. Với hình bầu dục, mỗi nhụy hoa đều tròn trịa, xinh xắn. Đến cuối năm, chúng thậm chí đã lớn lên.
Tháng 4 năm 2015, một học viên định chụp ảnh bông hoa và gửi cho trang Minh Huệ để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới. Các nhụy hoa dường như lớn hơn trong đêm. Các học viên khác và tôi đã rất cảm động–chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một bông hoa lụa 20 năm tuổi như thế này có thể mọc ra nhụy hoa mới. Tôi biết đây là sự khích lệ của Sư phụ Lý.
Bây giờ sau khi luyện công, tôi sẽ đưa cháu gái tới trường. Sau đó tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và bác bỏ những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ. Nhiều người đã cảm ơn khi biết được sự thật. Tôi cũng vui mừng vì họ có một tương lai tốt đẹp.
Những bông hoa sen
Nhụy mới trên những bông hoa sen
Bông hoa sen không có nhụy mới
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/16/460173.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/18/209397.html
Đăng ngày 07-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.