Bài của Quy Chân
[MINH HUỆ 13-10-2011] Một bạn học viên Pháp Luân Công một lần nói với tôi rằng cô rất buồn vì cô đã bị mất tiền và đồ dùng cá nhân, điều đó có một ảnh hưởng nghiêm trọng tới tài chính của cô ấy. Tôi đề nghị cô sử dụng công năng của mình để lấy chúng trở lại, nhưng cô không tin rằng cô đã đạt được công năng chưa. Tôi đảm bảo với cô ấy rằng cô đã có, nhưng cô đã không tin vào bản thân mình.
Cách đây không lâu, tôi bắt đầu làm việc cho một công ty tư nhân. Một cái phích nước đã bị đánh cắp từ một nhân viên ký túc xá mà tôi phải chịu trách nhiệm. Trộm cắp sẽ khiến tôi gặp rắc rối nếu tôi muốn làm rõ sự thật về Pháp Luân Công ở đó. Giải pháp tốt nhất là lấy lại cái phích mà không để bất cứ ai biết về điều đó. Tôi đã không ở trong trạng thái tu luyện tốt nhất trong những ngày đó, nhưng tôi tin rằng có các chính Thần hộ Pháp bảo hộ tôi. Rốt cuộc, tôi đang tu luyện trong xã hội người thường. Ngay cả nếu như trạng thái tu luyện của tôi có thể tạm thời kém hơn lý tưởng, tôi vẫn là một vị vua trong không gian khác. Tôi đã phát chính niệm để thỉnh mời các chính Thần hộ Pháp giúp tôi tìm thấy cái phích nước bị đánh cắp. Đêm đó tôi mơ thấy một đồng nghiệp tại nơi làm việc nói xấu về tôi trước mặt ông chủ của tôi. Khi tôi chứng kiến điều này, tôi đã nhận xét một cách bình tĩnh trong giấc mơ, “Anh có biết tôi là ai không?” Ngày hôm sau, tôi mở cửa bắt tay vào làm việc khi tôi nhìn thấy cái phích nước bị mất tại cửa (không một ai khác có chìa khóa phòng tôi).
Tuy nhiên, công năng của tôi không hoạt động mọi lúc. Một ngày, ví của tôi đã bị đánh cắp tại một siêu thị. Tôi mất khoảng 500 nhân dân tệ, thẻ ghi nợ ngân hàng của tôi, và chứng minh thư. Tôi đã khá thất vọng khi nó không hoạt động khi tôi đã cố gắng sử dụng công năng của tôi.
Một ngày tôi biết rằng một bạn học viên đã bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công và truyền bá sự thật về Pháp Luân Công. Máy tính của anh ấy và các thiết bị khác được sử dụng để sản xuất các tài liệu có chứa các sự thật quan trọng về Pháp Luân Công đã bị tịch thu. Tôi đã yêu cầu hai học viên sử dụng các công năng của họ để lấy các thiết bị trở lại với gia đình anh ấy, nhưng nó cũng không hoạt động.
Tôi vẫn tin tưởng bất chấp những thất bại đó, và tôi tiếp tục sử dụng công năng của tôi khi tôi phải đối mặt với khổ nạn tương tự. Thông thường một niệm sẽ làm cho nó xảy ra, và tôi có thể di chuyển các đồ vật trở lại với tôi. Hơn một lần tôi có thể biến một vật thể thành một vật khác .
Chính niệm của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và quan niệm con người của tôi trở nên yếu đi. Thỉnh thoảng khi tôi mơ thấy những rắc rối, suy nghĩ đầu tiên của tôi là sử dụng công năng của mình. Nếu một người tu luyện không có thói quen sử dụng công năng của mình, anh ấy sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng khi anh ấy phải đối mặt với cuộc bức hại. Thậm chí nếu anh ấy không phải đối mặt với cuộc bức hại trực tiếp, đó là một quá trình thanh lọc nhân tính và tiến về Thần tính để sử dụng công năng của mình.
Tại sao một số học viên thiếu tin tưởng trong việc sử dụng công năng của họ? Niềm tin đó đến từ đâu? Tôi cảm thấy sự niềm tin của tôi xuất phát từ chân ngã. “Tôi là ai trong vũ trụ này, và chân ngã của tôi đã xuống đây là ai?” Các bài hát từ chương trình biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận đã thức tỉnh ký ức của chúng ta từ cách đây đã lâu.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 1996 khi tôi chỉ có 28 tuổi. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì thông qua thiên mục của tôi. Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã có một giấc mơ thú vị. Tôi đang ngồi trong một phòng xử án của Trung Quốc cổ xưa, nơi tôi là một vị thẩm phán. Hai nghi phạm bị còng tay đã được mang vào. Một người đàn ông đứng bên cạnh tôi thì thầm, “Họ có thể được giải thoát lập tức nếu ngài muốn cấp cho họ một sự khoan hồng.” “Khoan hồng?” Tôi kêu lên. “Tôi không phải Tổng thống, và tôi không có quyền để làm điều đó.” “Có, ngài có! Ngài có một thiên giới mà ngài cai trị như một vị vua,” người đàn ông đó quả quyết với tôi. Tôi vẫn nghi ngờ mặc dù sự quả quyết của ông ấy. Tôi có khả năng cấp khoan hồng? Tại sao không? “Tôi cho phép khoan hồng cho hai người này,” Tôi tuyên bố. Hai viên quản ngục bước tới hai tù nhân, tháo xiềng xích của họ, và phóng thích ngay lập tức. Tôi rất ngạc nhiên và tỉnh dậy từ giấc mơ.
Bây giờ tôi nhận ra nó không phải là một giấc mơ, mà là một điểm hóa từ Sư Phụ về việc tôi thực sự là ai. Tôi vẫn còn “mơ” trong thế giới trần tục. Đã đến lúc để thức tỉnh. Một ngày, tôi ngẫm về hai ký tự Trung Quốc, say (醉) và tỉnh (醒). Say (醉) bao gồm từ gốc “thùng” (một phép ẩn dụ cho rượu) và “con người“, trong khi tỉnh (醒) bao gồm từ gốc “ngôi sao” (một phép ẩn dụ cho Thần thánh) và “thùng“. Nó đột nhiên hé lộ với tôi rằng một người phải bị “say” trong thế giới trần tục và một vị Thần trước tiên phải ở trong một môi trường như vậy để thực sự được thức tỉnh.
Sư Phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta đã nhiều lần dạy chúng ta rằng sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công mà chúng ta các học viên là những vị Vua và Vương chủ từ thiên thượng với một sứ mệnh thiêng liêng. Mỗi lần tôi học các bài giảng, tôi cảm thấy Sư phụ đang thức tỉnh tôi nhiều lần về “chân ngã” của tôi. Khi tôi tiếp tục học Pháp và tu luyện bản thân, tôi cảm thấy “chân ngã” của tôi dần dần thức tỉnh và sự tồn tại của tôi trong thế giới trần tục này trở nên hư ảo. Tôi đã từng mơ thấy chân ngã của tôi là một đứa trẻ đứng trên một tòa sen với mái tóc dài đến tận gót chân tôi. Tuy nhiên, trong thế giới này tôi đã hơn 40 tuổi.
Tôi biết rằng cơ thể của tôi chỉ là một lớp vỏ ngoài mà tôi đã và đang mặc hơn 40 năm qua. “Lớp vỏ ngoài” này không có bất kỳ công năng nào. Khi tôi sử dụng công năng của mình, sức mạnh đến từ chân ngã của tôi ẩn trong lớp vỏ ngoài. Lúc đó tôi cảm thấy “lớp vỏ ngoài” đã biến mất.
Đôi khi tôi ra ngoài đi dạo và nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ đi dạo tay trong tay với một nụ cười trên khuôn mặt họ, tôi cảm thấy tôi rất khác họ. Có lẽ nó giống như nước đi qua nước biển, một con người không thể biết được sự khác biệt, nhưng một vị Thần biết rằng chúng là hai chất hoàn toàn khác nhau. Tôi thường thương xót cho những người không phải là học viên, vì họ bị bao bọc trong dục vọng và những cảm xúc và không nhận ra rằng những cảm xúc đó hoàn toàn kiểm soát họ suốt cuộc đời họ. Tôi không còn bị điều khiển bởi dục vọng hoặc ham muốn, và tôi cảm thấy tự do. Khi tôi nghĩ về việc tôi đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công như thế nào, trái tim của tôi tràn đầy với lòng biết ơn đối với Sư Phụ.
Tôi đã vượt qua sắc và dục như thế nào? Nó là một quan mà mọi người tu phải vượt qua, và là chìa khóa để ngộ Pháp.
Sư Phụ giảng:
“Nếu chư vị tách khỏi nó chư vị sẽ không còn là người nữa mà là một vị Thần. Khi người ta chấp trước vào tình cảm thì họ thực sự đang bị động, thậm chí dù họ nghĩ rằng họ đang chủ động” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây Mỹ Quốc) [ Tạm dịch]
Học Pháp đã giúp tôi chiến thắng sắc và dục. Con người có nghiệp, và sắc và dục là những con quỷ đã được chuẩn bị sẵn cho loài người trong Tam giới. Khi một người bước vào tuổi dậy thì, những con quỷ này bắt đầu hoạt động. Chúng bắt đầu thao túng cơ thể và tâm trí của con người. Có một câu nói Trung Quốc dành riêng cho việc này: “Cánh cửa tình yêu mở ra” (情竇初開) [Tình đậu sơ khai]. Nó hé lộ chân lý, những người bị mê lạc trong thế giới con người không thể nhìn thấu. Tôi nghĩ rằng một cánh cửa dẫn đến sắc và dục thực sự sẽ mở ra khi một người bước vào tuổi dậy thì. Từ đó trở đi, cuộc sống của con người sẽ mãi mãi bị thao túng bởi sắc và dục. Ngoại trừ mục đích của việc tạo ra thế hệ tiếp theo, người ta đã phải trả nghiệp của mình qua nhưng con quỷ sắc và dục. Một số người cảm thấy hạnh phúc nhưng một số người khác lại đau khổ, và một số người bị điên và một số người tự sát vì nó. Nếu không vì Đại Pháp, bao nhiêu người có thể chiến thắng sắc và dục? Trong lịch sử văn học Trung Quốc, người ta đã kêu lên, “Tình yêu là gì? Tại sao người ta lại chết vì tình?”
Thậm chí khi tôi đã nhìn thấu sắc và dục, chúng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chúng sẽ cố gắng lợi dụng bất kỳ sơ hở nào trong suy nghĩ của tôi. Tuy nhiên, ngay khi tôi ý thức được sự hiện diện của chúng, chân ngã của tôi sẽ trở thành một vị Thần giận dữ và quở trách chúng, “Ta có phải là một người thường không? Làm sao mà các ngươi dám cố gắng điều khiển ta? Ta đã mời các ngươi à? Làm sao mà các ngươi lại dám đi vào Vương quốc của ta? Các ngươi không biết rằng đến đây mà không được mời là chống lại quy luật của vũ trụ sao? Các ngươi có muốn ta tiêu diệt các ngươi không?“. Tôi ngay lập tức cảm nhận được ma quỷ bị tiêu tan và rút lui. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả thể chất lẫn tinh thần.
Khi tôi đọc các bài viết mà trong đó các học viên thừa nhận là họ vẫn còn một chấp trước vào sắc dục, tôi biết đó không phải là họ. Đó là “lớp vỏ ngoài” họ mặc đang lôi kéo họ. Trong khi họ vẫn còn chấp trước vào “lớp vỏ ngoài” tà ác sẽ tiếp tục kiểm soát họ. Nếu chấp trước vào sắc dục không được thanh lọc, sẽ không có công năng hiện ra trong thế giới này. Đây là thứ mà một người tu luyện phải thanh lọc đầu tiên, bởi vì nó phân biệt giữa một người thường và một vị Thần.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/13/大梦醒来见真我-247774.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/20/128883.html
Đăng ngày: 14–11–2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.