Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-09-2011] Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong việc đột phá qua những quan niệm người thường về cái gọi là “nghiệp bệnh” và trong việc vận dụng những nguyên lý về chính niệm cường đại mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta để thanh trừ những an bài của cựu thế lực.

Tôi biết một người không tu luyện, người đó bị xe ôtô đâm và bác sĩ đã chẩn đoán rằng “sau khi cứu chữa thì may lắm cũng chỉ có thể sống thực vật mà thôi.” Bệnh viện không muốn mạo hiểm thực hiện cuộc phẫu thuật, nên họ đã chọn cách chữa chạy dè dặt. Sau khi hôn mê trong hơn 30 ngày, tôi nói với gia đình cô ấy hãy nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” vào tai cô ấy. Cùng ngày hôm đó, cô ấy tỉnh lại. Sau ba tuần, cô ấy gần như hoàn toàn bình phục.

Đây chỉ là một trong số những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Nếu thậm chí một người không tu luyện có thể trải nghiệm được điều này, thì tại sao một số đệ tử Đại Pháp vẫn phải chống chọi với cái gọi là “nghiệp bệnh?” Một vài người thậm chí đã phải bỏ mạng!

Quan điểm của tôi là những yêu cầu đặt ra cho các đệ tử Đại Pháp rất cao. Những đệ tử vẫn phải chống chọi với “nghiệp bệnh” đã không đột phá những an bài của cựu thế lực. Họ đã không chính lại những sơ hở của họ khiến cựu thế lực lợi dụng dùi vào. Họ cũng sử dụng những quan niệm người thường của mình.

Một lần tôi đã trải qua một kinh nghiệm như vậy. Tôi đang giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi. Trong lúc lắng nghe, cô ấy cố tỏ ra gần gũi với tôi. Trên đường lái xe máy về nhà, tôi vẫn cứ nhớ lại về cảnh tượng đó. Đột nhiên, tôi đâm phải một hòn gạch, bàn chân tôi bắt đầu chảy máu. Ngón cái của tôi bị đè rách. Tôi thấy lo lắng và đến bệnh viện để khâu, nhưng tôi đã không chấp nhận tiêm hay uống thuốc.

Đó là vào mùa hè nóng nực. Tôi lo sợ rằng mồ hôi sẽ làm vết thương sưng lên, tôi bèn nâng bàn chân lên để cho quạt thổi vào đó. Cứ như vậy, tôi hành xử bằng những cách của người thường. Cùng lúc đó, tôi dường như cũng chăm chỉ học Pháp và phát chính niệm. Tôi tự tin rằng mình sẽ nhanh chóng bình phục. Khi tôi quay lại bệnh viện để tháo chỉ vài ngày sau đó, tôi rất ngạc nhiên. Vết thương bị nhiễm trùng và sưng tấy. Bác sĩ và y tá gặp tôi và nói, “Nếu cậu giữ nó như thế này, rồi sẽ phải cưa chân đi. Thậm chí tính mạng của cậu cũng sẽ bị nguy hiểm!

Sau khi trở về nhà, tôi hướng nội trong khi học Pháp hàng ngày. Tôi nhớ điều Sư phụ giảng,

“Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn.” (“Lời cảnh tỉnh,” trong Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi vẫn cố giữ những quan niệm người thường và không dám đặt chân xuống. Tôi giữ tấm gạc trên vết thương. Khi tôi đi tắm, tôi không dám để nước làm ướt chân. Quan niệm người thường của tôi mạnh mẽ như thế.

Tôi tiếp tục hướng nội. Tôi thấy rằng mình có tâm sắc dục, đó là nguyên nhân trực tiếp. Tôi nhớ lại rằng, vào năm 2000, tôi mắc phải một sai lầm nghiêm trọng về sắc dục. Lần này, tôi đã nói với các đồng tu về sai lầm của mình. Dần dần chân của tôi bình phục. Sau đó tôi nghe nói một số học viên còn bị nặng hơn cả tôi. Nhưng họ đã giữ vững chính niệm và vẫn làm những việc họ cần phải làm và đã nhanh chóng bình phục. Tôi nhận ra rằng khi đối diện với khổ nạn, chúng ta nên dùng chính niệm chứ không phải quan niệm của người thường để đối đãi. Chính niệm càng mạnh, hồi phục càng nhanh.

Để giúp các đồng tu đang gặp phải “nghiệp bệnh,” tôi đã tổng kết lại một số cách hành xử khi gặp vấn đề này.

Học viên B ở trong vùng làm ba việc rất tinh tấn, nhưng một ngày cô ấy đột nhiên có triệu chứng hen và viêm cuống phổi. Nhờ học các bài giảng của Sư phụ, chúng tôi nhận ra rằng đây chỉ là huyễn tượng. Đó là khảo nghiệm đối với niềm tin của đệ tử Đại Pháp. Tôi chú ý rằng, mặc dù cô ấy nói cô ấy đang “phủ nhận an bài của cựu thế lực.” cô ấy vẫn có nhiều quan niệm thừa nhận sự can nhiễu. Ví dụ, cô ấy nói những điều như, “Tôi đã từng có nghiệp lực ở vị trí này. Đây là để loại bỏ nghiệp lực.” Sau khi tôi chỉ ra cho cô ta thấy, cô ấy lập tức nhận ra và hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực trong từng niệm. Cô ấy đã nhanh chóng bình phục.

Tôi đã nghĩ những cách tôi tổng kết lại có hiệu quả rất tốt. Nhưng, trong thực tế, không phải như vậy. C, một học viên khác trong vùng, đã phải chịu nghiệp bệnh trong một thời gian dài. Sau hơn một năm, cựu thế lực đã lấy đi mạng sống của cô ấy. Ngay cả khi đang phải chịu khổ, cô ấy đã vẫn tiếp tục giảng chân tướng và phát tài liệu. Cô ấy kiên quyết giữ thân người của mình. Nhiều học viên đã đến học Pháp với cô ấy và phát chính niệm và giúp cô ấy hướng nội. Tôi cũng chỉ cho cô ấy xem những cách của tôi, nhưng xem ra cũng không hiệu quả, cho đến một ngày một học viên nhìn thấy cô ấy co giật vì bị đau trong khi nghe bài giảng của Sư phụ. Người học viên chỉ ra cho cô ấy và nói rằng, “Sao chị có thể nghe giảngPháp của Sư phụ bằng cách đó. Chị hãy ngồi yên và đừng di chuyển quanh.” Ngày hôm đó, các triệu chứng của cô ấy có cải thiện. Các học viên thấy có hy vọng và đến nhà cô ấy để học Pháp và phát chính niệm mỗi ngày và nhắc cô ấy nghiêm khắc với bản thân. Tình trạng của cô ấy tốt hơn theo từng ngày. Khi cô ấy gần bình phục, cô ấy đột nhiên nói, “Tôi khỏe rồi. Mọi người không phải lo lắng về tôi nữa. Tôi sẽ đi vê quê bố mẹ để giảng chân tướng cứu người và cho họ biết rằng tôi đã bình phục nhờ tập luyện Đại Pháp.” Vài ngày sau khi cô ấy quay trở lại, tình trạng của cô ấy xấu đi và gia đình cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện. Khi chúng tôi đến thăm, cô ấy đã bị hôn mê và qua đời vào ngày hôm sau.

Một số học viên nói rằng cô ấy hẳn là đã có những chấp trước nào đó mà cô ấy không thể loại bỏ. Tôi cũng nghĩ như vậy, cho đến khi tôi nhận ra thông qua một việc đã xảy ra với vợ chồng tôi. Vợ tôi đã hình thành tâm tật đố và oán hận với tôi và gia đình tôi. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, cô ấy đã không loại bỏ nó. Cô ấy từ chối không hướng nội để nhìn về việc này và luôn luôn đổ lỗi cho người khác. Tôi chấp nhận tình trạng đó một cách cam chịu. Hai người chúng tôi ở trong khó nạn đó trong nhiều năm và đã không thể loại bỏ nó. Tôi nhận ra rằng đây là an bài của cựu thế lực. Gần đây, có lần tôi đi xe máy đưa cô ấy về nhà. Cô ấy lại phàn nàn về tôi và mẹ tôi. Đột nhiên, chúng tôi đâm phải một chỗ gồ ghề. Cô ấy bị bắn ra khỏi xe và đập mạnh xuống đất. Sau đó, cô ấy phải chịu nghiệp bệnh rất nghiêm trọng. Tôi nhờ các học viên khác đến để giúp cô ấy hướng nội. Tôi nói rằng tôi có thể nhìn thấy rất rõ: tất cả là vì sự tật đố và oán hận mà cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của cô ấy. Chúng tôi đã giúp cô ấy hướng nội và đôi khi còn khiển trách cô ấy.

Cô ấy không chịu những gì chúng tôi nói. Các đồng tu và tôi đều ngồi xuống và cùng hướng nội. Tôi khám phá ra rằng tôi cũng có tâm oán hận và tật đốị và tôi luôn bắt nạt người khác. Chỉ có điều những chấp trước của tôi không đáng kể như vậy. Vợ của tôi thường nói rằng tôi ích kỷ và đạo đức giả, nhưng tôi không bao giờ thừa nhận điều đó. Tôi luôn nghĩ rằng tôi học Pháp tốt và có ngộ tính tốt hơn. Giờ tôi nhận ra rằng tôi thật sự có những vấn đề như thế. Khi hướng ngoại mà cầu, chúng ta rất dễ đổ lỗi cho người khác. Khi hướng nội, tôi không thể tìm thấy gì cả. Đây chính là biểu hiện của cựu thế lực khi chúng ta không hướng nội. Nó sinh ra từ cơ bản là sự ích kỷ. Nhưng vũ trụ mới yêu cầu chúng sinh phải biết nghĩ đến người khác và phải hướng nội một cách vô điều kiện.

Về cách mà tôi đối xử với học viên C, tôi nhận ra rằng mình đã tập trung vào những chấp trước của cô ấy. Giúp cô ấy hướng nội thật ra đã gây nên áp lực cho cô ấy. Tôi đã không thật sự thông cảm cho nỗi khổ mà cô ấy phải chịu đựng. Tôi đã không thực sự chia sẻ với cô ấy bằng sự từ bi. Trước khi qua đời, cô ấy nói rằng đi về quê bố mẹ chỉ là để tránh khỏi áp lực do các đồng tu khác gây ra.

Tôi đã nghĩ rằng cách giải quyết của tôi có hiệu quả tuyệt đối, nhưng tôi đã không thật sự hướng nội. Đó chẳng phải cũng giống như cựu thế lực? Tôi nhận ra rằng tất cả chấp trước đều sinh ra từ sự ích kỷ. Tôi cảm thấy rằng cuối cùng tôi đã tìm ra được phần chưa đồng hóa với Pháp của tôi. Tôi chia sẻ nhận thức của mình với các đồng tu. Mọi người bắt đầu hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước. Các đồng tu đã xin lỗi vợ tôi. Tôi chưa bao giờ thừa nhận bất kỳ một lỗi gì trước mặt vợ tôi. Nhưng lần nay, tôi thật lòng nói với cô ấy, “Anh xin lỗi. Anh đã làm em khổ trong suốt những năm qua.” Tôi nhìn thấy mắt cô ấy ngấn lệ.

Cô ấy bắt đầu hướng nội và phủ nhận những an bài và huyễn tượng gây ra bởi cựu thế lực, và cô ấy nhanh chóng hồi phục.

Tôi đã học được bài học từ việc này: bất kể là lúc nào, bất kể là vấn đề nào chúng ta vấp phải, hướng nội luôn luôn là phương pháp thần kỳ. Học Pháp và hướng nội có thể đột phá qua hết thảy an bài của cựu thế lực và có thể giúp chúng ta đi đến đoạn kết của con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/9/破除人的观念-清除旧势力的安排-246402.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/1/128436.html
Đăng ngày 18-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share