Bài viết của Từ Chính, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2020] Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 12 năm 1998, nhưng đã không bước vào tu luyện. Mãi cho đến tháng 5 năm 1999, lần đầu tiên sau khi xem các băng hình giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, nội tâm tôi vô cùng chấn động và thực sự ước rằng giá mà mình đã bước vào tu luyện sớm hơn.

Từ nhỏ cơ thể tôi đã ốm yếu và thường hay phát bệnh. Tôi mắc vài căn bệnh nặng bao gồm loét dạ dày, loét bóng tá tràng, viêm dạ dày, loét tá tràng và cuối cùng là chảy máu dạ dày. Một số yếu tố trong máu cũng khiến các vết sưng xuất hiện khắp cơ thể tôi nếu tôi tiếp xúc với nước lạnh hoặc nước mưa. Khi ở độ tuổi 20, tôi mắc bệnh tim nghiêm trọng. Tệ hơn nữa là tôi bị dị ứng với mọi loại thuốc từ khi còn nhỏ.

Sau đây là những trải nghiệm của tôi trong việc tiêu trừ nghiệp bệnh.

Bệnh dạ dày đã khỏi sau một đêm

Một tháng sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, một buổi tối tháng 7 năm 1999 tôi thức khuya để may quần áo. Khoảng 10 giờ, tôi uống một ít nước rồi đi ngủ. Trước khi ngủ thiếp đi, thì dạ dày tôi bắt đầu đau kèm theo âm thanh sôi bụng. Cơn đau tăng dần như thể một con dao sắc nhọn đang xoáy vào bụng tôi. Sau đó tôi bắt đầu buồn nôn và nhổ ra một chất màu đen kèm theo máu. Đầu tôi như thể bị nứt làm đôi.

Tôi vội vã vào nhà vệ sinh và đi tiêu ra một số thứ máu đen. Tôi mất cả đêm để ói mửa và đi ngoài phân lỏng. Tôi bất tỉnh ít nhất hai lần, lúc đó không còn cảm giác đau đớn gì nữa. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi sống sót. Sau đó chủ ý thức của tôi bắt đầu thanh tỉnh một chút thì tôi lại ói mửa và tiêu chảy. Tôi chỉ có thể bò trên sàn nhà và mất nhiều thời gian để quay lại giường ngủ. Tôi với Sư phụ trong tâm: “Con biết là Sư phụ đang tiêu nghiệp cho con. Không sao cả, con nhất định sẽ vượt qua được.”

Khi bình minh gần ló rạng cũng là lúc bụng tôi đã đỡ hơn và tôi ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, tôi liền thay đồ, rửa mặt và chuẩn bị đi ra chợ. Chồng tôi vội theo sau và nói: “Em đã mệt cả đêm rồi, hãy nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng đi chợ nữa.”

“Tại sao lại không? Anh nhìn em có giống như bị kiệt sức suốt đêm qua không?” Chồng tôi thấy tôi tràn đầy năng lượng và ấn tượng trước hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói sẽ nấu món gì đó cho tôi ăn nhưng tôi nói không cần và ăn bánh kếp chấm tương ớt kèm rau cải muối chua. Sau đó tôi thậm chí ăn còn nhiều hơn và nói nửa đùa nửa thật rằng tôi đói bụng vì đã vất vả suốt đêm giống như đi đổ rác vậy.

Sau bữa sáng, tôi đạp xe đến chợ với ít quần áo đã may sẵn. Tôi bận rộn cả ngày, và không ai nhìn thấy tôi có gì khác biệt. Khi về đến nhà vào buổi tối, tôi không nghĩ đến việc đi ngủ sớm, mặc dù tôi hầu như không ngủ. Tôi đi ngủ sau 10 giờ đêm như thường lệ và thức dậy lúc 3 giờ sáng, như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, giống như Sư phụ đã thay hệ tiêu hóa mới cho tôi. Hai mươi năm trôi qua, nhưng dạ dày tôi chưa bao giờ bị đau thậm chí khi tôi ăn đồ sống, lạnh, hay cứng. Bằng tín tâm vào Sư phụ và Pháp, bệnh của tôi đã được chữa khỏi chỉ trong một đêm.

Vết sưng biến mất

Khi tôi tiếp xúc với nước lạnh hoặc nước mưa, thì khắp người sẽ xuất hiện vết sưng. Mí mắt của tôi cũng sưng, làm ảnh hướng đến thị lực, nên tôi tránh đi ra ngoài vào những ngày mưa gió.

Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, thỉnh thoảng tôi đi học Pháp cùng đồng tu. Một hôm, trời đổ mưa lớn khi tôi đang trên đường về nhà và tôi bị ướt sũng. Cả người tôi sưng lên và trông rất đáng sợ.

Tôi rất khó khăn mới về đến nhà. Con tôi nhanh chóng đỡ tôi lên giường, đắp mền cho tôi và cố gắng làm cho giường ấm lên (Nhiệt giúp làm dịu vết sưng và tôi quen dùng cách này).

Một hôm, khi chúng tôi đang làm đất cho ruộng bắp thì hết phân bón. Chồng tôi nhờ một người nói cha chồng tôi đem một ít phân bón ra cho chúng tôi. Sau khi nghe cha chồng căn dặn, tôi đổ ra nửa bao phân bón và đưa nó cho ông. Khi tôi đến ruộng bắp, quần áo tôi ướt sũng mồ hôi. Chồng tôi hốt hoảng la lên: “Ai bảo em đến đây? Nhìn xem, quần áo của em ướt hết rồi!”

Tôi xắn tay áo lên để xem thử thì thần kỳ thay, không có một vết sưng nào. Tôi nâng cánh tay lên và nói: “Anh nhìn này, em không còn bị sưng nữa!”

Chồng tôi đứng trên máy kéo, phấn khởi hô lớn: “Sư phụ Lý muôn năm!”

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không chỉ trở nên khỏe mạnh mà tính tình cũng cải thiện rất nhiều. Trước đây, người khác không dám chỉ trích tôi vì họ sợ tôi sẽ nổi giận và ngã bệnh.

Tôi cũng trở nên dịu dàng và biết quan tâm hơn. Tôi nghĩ đến người khác trước, tôn trọng người lớn tuổi, và làm việc chăm chỉ lo gia đình mà không hề than thở. Tôi vui vẻ mỗi ngày. Mỗi khi thấy hàng xóm cãi nhau, mẹ chồng tôi hay nói: “Hãy đến gặp con dâu của tôi và nghe cháu nói về Pháp Luân Đại Pháp, đảm bảo là các vị sẽ ngay lập tức không còn muốn cãi nhau nữa!”

Chồng tôi cũng bày tỏ lòng thành kính vào ngày Tết: “Tôi là người hạnh phúc nhất trên đời. Hôm nay, tôi xin gửi lòng tôn kính đến cha mẹ, Trời Đất và đặc biệt là Đại Sư Lý Hồng Chí. Sư phụ Lý, Ngài thật vĩ đại!”

Tôi cảm nhận sâu sắc sự từ bi của Sư phụ dành cho tất cả chúng sinh. Bệnh tật không là gì trước các đệ tử chân tu. Chúng ta có Sư phụ và Pháp vĩ đại và có thể vượt qua mọi ma nạn. Tôi nhớ đến một đoạn Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“…ma kia vĩnh viễn không thể cao hơn Đạo được.” (Bài giảng thứ 5, Chuyển Pháp Luân)

Chứng tim đập nhanh biến mất ngay lập tức

Tháng 7 năm 2018, tôi làm việc ở một nhà hàng có chủ là người đến từ tỉnh Tứ Xuyên. Chỉ có ông chủ và tôi là nhân viên ở đó. Tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp một cách nghiêm khắc khi làm việc ở đó. Ông chủ nhận thấy và minh bạch các học viên Đại Pháp thực sự khác biệt so với người thường. Tôi quan tâm đến mọi việc trong nhà hàng.

Ông ấy thường đến thăm con ở nhà cha vợ và để tôi một mình quản lý nhà hàng. Tôi thường nhân cơ hội này để giảng chân tướng cuộc bức hại cho các thực khách.

Một hôm khi nhà hàng chỉ có mình tôi thì có khoảng 20 khách bước vào. Khi vất vả phục vụ món ăn, tôi đổ mồ hôi đồng thời nửa phần trên cơ thể bắt đầu run lên. Tim tôi liên tục đập mạnh. Tôi biết những triệu chứng này đang cố tình gây phiền phức cho tôi. Tôi giữ tâm bình tĩnh, hướng nội, phát chính niệm, và cầu xin Sư phụ đừng để nhiều chúng sinh trông thấy tôi đang trải qua điều này.

Một vài thực khách giúp tôi khi họ thấy tôi vô cùng bận rộn và đổ nhiều mồ hôi. Đột nhiên, cụm từ “Kim hầu phân thân” (Đại Viên Mãn Pháp) xuất hiện trong đầu tôi. Tôi liền ngộ ra đó là điểm hóa của Sư phụ. Tôi giữ bình tĩnh khi trò chuyện với khách.

Một số khách góp ý tôi nên thuê người phụ việc vì họ nghĩ tôi là chủ. Còn những khách quen thì hỏi tôi ông chủ đâu rồi. Họ khâm phục thái độ của tôi và hỏi sao tôi có thể giữ được bình tĩnh trong tình huống như vậy.

Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông chủ biết tôi rất rõ và thường để tôi một mình. Ông ấy yên tâm vì đã âm thầm quan sát tôi nhiều lần. Nếu tôi quên tính tiền khách một chai nước thì tôi sẽ tự bỏ tiền trả 2 nhân dân tệ (NDT). Trong 3 năm làm việc cho ông chủ, có lẽ tôi đã trả 200 NDT.”

Một thực khách hỏi: “Chị thật là tốt, vậy ông chủ có nhận tiền của chị không?”

“Ông chủ từ chối nhận nhưng tôi nhất định tuân theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp.”

Lúc đó, một thực khách bất ngờ đứng lên và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó tất cả mọi người cùng đồng thanh: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tôi cũng giơ tay phải lên và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó triệu chứng tim đập nhanh của tôi biến mất ngay lập tức.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/30/405053.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/11/185838.html

Đăng ngày 21-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share