Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-12-2019] Trong thời gian dài, tôi đã không đề cao trong tu luyện tâm tính của mình. Tôi có tâm sợ hãi mạnh mẽ và cảm thấy việc tu luyện của mình quá mệt mỏi. Tôi đã rất buồn và tự hỏi liệu tôi có thể viên mãn được không.

Nhưng sau khi một sự việc gần đây xảy ra ở khu vực chúng tôi, tôi phát hiện mình đã nuôi dưỡng tâm tật đố rất sâu. Tâm tính của tôi đề cao sau khi tôi nhận ra điều này, và giờ đây tôi biết làm thế nào để đề cao và tu bản thân mình hơn nữa.

Tình huống liên quan đến hai bạn đồng tu; họ là cặp đôi trẻ tuổi làm việc bên ngoài thành phố và gần đây trở về nhà thăm cha mẹ. Họ đã bị đưa đến cơ quan an ninh của thành phố để thẩm vấn. Khi nghe tin đó, tôi bắt đầu phát chính niệm.

Mọi người đều biết rằng chúng ta nên ngồi thẳng, tập trung tâm trí và loại bỏ các tư tưởng ngoại lai. Sau đó tôi đã có một chút cảm giác hạnh phúc và thậm chí trong tâm tôi có chút hả hê về hoàn cảnh khó khăn của họ. Tôi đã hoảng hốt vì điều này: “Việc gì đang diễn ra vậy? Sao tôi lại có thể cười khi đối mặt với vấn đề nghiêm trọng như thế này?” Tôi nhận ra rằng đó chính là tâm tật đố.

Sư phụ giảng:

“Người khác nếu [có điều gì] tốt, thì thay vì cảm thấy mừng cho họ, người ta lại thấy bất bình trong tâm.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi nhận ra điều này, tôi thậm chí còn không dám chia sẻ những suy nghĩ của mình với người khác. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên lâu năm, tuy thế mình vẫn có tâm độc ác như vậy.” Vì tôi còn tâm tật đố, nên nó đã ảnh hưởng tới việc cứu người. Không có gì lạ khi nhiều người lại không muốn nghe tôi giảng chân tướng cho họ! Có những nhân tố tà ác trong tâm tật đố; chúng sẽ gắn vào những thông điệp mà tôi gửi tới mọi người. Vì vậy họ sẽ không cảm thấy tôi đang có lòng tốt cứu họ.

Tôi phát chính niệm nhắm vào tâm tật đố này, và tôi đặt tâm vào việc giải thể các nhân tố tà ác đang bức hại hai học viên này. Ba ngày sau, tôi nghe tin họ đã trở về nhà an toàn.

Kể từ đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ quanh tôi không hề xảy ra một cách ngẫu nhiên, và đó là một cơ hội để tôi đề cao.

Trong suốt hai đến ba ngày đó, khi phát chính niệm để thanh trừ tâm tật đố của mình, tôi cũng đã giải quyết một vấn đề khác mà tôi không chú ý tới trong thời gian dài.

Hai năm trước, một học viên bị khiếm thị chuyển tới khu vực chúng tôi. Anh ấy cần chúng tôi giúp đỡ; việc quan trọng nhất là chúng tôi học Pháp cùng anh ấy để anh ấy có thể đề cao và vượt qua được vấn đề của mình. Tuy nhiên, anh ấy vẫn bị mù trong suốt ba năm và không có dấu hiệu hồi phục. Chúng tôi không biết có điều gì không đúng.

Sư phụ thường xuyên yêu cầu chúng ta hướng nội và chúng ta cần tuân theo những chỉ dạy của Ngài. Nhóm chúng tôi đã chia sẻ với học viên bị khiếm thị việc hướng nội. Anh ấy không thích nghe điều này và thể hiện sự oán giận khi các học viên khác nói anh ấy hãy xem xét những chấp trước của mình.

Dần dần anh ấy đánh mất hy vọng vào các bạn đồng tu. Sau đó chúng tôi phàn nàn rằng anh ấy đã không hướng nội. Anh ấy phản ứng lại: “Có hơn 100 học viên đã đưa ra lời khuyên nhưng không ai có thể giải quyết vấn đề của tôi. Chúng ta đã phát chính niệm rất nhiều lần mà vẫn không có kết quả.”

Vì thế, giữa chúng tôi có khoảng cách và mỗi người chúng tôi đều giữ ý kiến của riêng mình. Dần dần phần lớn các học viên không còn muốn học cùng anh ấy nữa, ngoại trừ một số người sống gần đó.

Tôi là một trong số những người vẫn đến nhà anh ấy học Pháp vào mỗi tối. Tôi có những suy nghĩ tiêu cực về việc này và không muốn tiếp tục đến nữa. Đôi khi anh ấy không vui khi chúng tôi đến và không nói một lời nào. Chúng tôi chỉ mỉm cười với anh ấy, mặc dù chúng tôi cũng không cảm thấy vui về tình huống này.

Sau khi chúng tôi đề cao tâm tính của mình, anh ấy không còn trạng thái không vui nữa. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa đạt được sự nhất trí về thể ngộ, tôi đã vứt bỏ được tâm tật đố và đột phá.

Một buổi trưa, ba chúng tôi đến học Pháp cùng học viên bị khiếm thị. Khi chúng tôi lại đề cập đến vấn đề của anh ấy, học viên khiếm thị đột nhiên hỏi: “Các bạn đều nói tôi ngoan cố. Còn các bạn không ngoan cố sao?” Tôi tự hỏi bản thân mình: “Chúng tôi ư?” Sau đó tôi hỏi một học viên trẻ tuổi, và cậu ấy đáp: “Có.”

Tôi nhận ra vấn đề của mình. Trong một thời gian dài, tôi luôn luôn tập trung vào việc giúp các học viên khác hướng nội. Đằng sau đó chính là những chấp trước: Tôi không muốn thay đổi bản thân mình, nhưng thay vào đó lại muốn ép các học viên khác thừa nhận những gì tôi đã ngộ ra. Tôi nhận ra rằng việc học viên bị khiếm thị chuyển đến khu vực chúng tôi chính là một cơ hội để tôi đề cao.

Buổi tối hôm đó tôi có một giấc mơ: Khi tôi về nhà, tôi không thể tìm thấy xe đạp của mình. Có người đã đưa tôi ba chiếc chìa khóa. Sau đó tôi tìm thấy chiếc xe đạp, lốp xe có một lỗ thủng và ai đó đang sửa nó. Sau khi thức dậy, tôi hiểu rằng tôi chỉ muốn thay đổi người khác mà không muốn thay đổi chính mình. Tôi luôn cảm thấy rằng tôi đúng. Đó là một loại tâm chấp trước rất vị tư và là một sơ hở. Sư phụ đã nhìn thấy và sửa nó cho tôi.

Trong suốt quá trình viết bài chia sẻ này, tôi nhận ra chấp trước này cũng là phản ánh của tâm tật đố. Tôi suy nghĩ về nó, nếu những người khác không làm theo những gì tôi đề xuất, tôi sẽ không thích việc đó và đôi khi thậm chí còn chế nhạo họ. Thực sự nguy hại phải không?

Trong suốt những năm qua, nhiều học viên đã bị bức hại và tôi cũng ở trong đó. Nguyên nhân có phải là do tâm tật đố của chúng ta không? Chúng ta luôn luôn nói: “Hãy ra ngoài và cứu người,” nhưng chúng ta đã từng thực sự nghĩ xem việc đó khó khăn như thế nào chưa? Thiện tôi còn không có, chứ đừng nói đến từ bi.

Sau thể ngộ này, khi chúng tôi phát chính niệm, tôi cảm thấy mình đang bay lên trên và công của tôi đã đạt rất cao, rất xa. Tôi có suy nghĩ: “Nếu tôi có thể bay vượt ra khỏi tam giới và có cái nhìn rộng lớn hơn thì việc thanh trừ các nhân tố tà ác sẽ dễ dàng. Chỉ một ý niệm thôi cũng đủ để thanh trừ chúng!”

Sau đó vào tối ngày hôm ấy, khi phát chính niệm, tôi lại đạt đến trạng thái tương tự: Tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh huyện chúng tôi và tất cả những mâu thuẫn giữa các bạn đồng tu. Sau đó tôi có một thiện niệm và cảm thấy có lỗi rằng những vấn đề này là phản ánh những thiếu sót của tôi, không phải lỗi của các học viên khác.

Đó chính là các nhân tố tà ác đang lợi dụng những quan niệm mà chúng ta vẫn chưa vứt bỏ. Điều này chỉ có mục đích là cô lập chúng ta, ảnh hướng đến khả năng như một chỉnh thể của chúng ta. Chúng ta nên là một chỉnh thể và giải thể những nhân tố tà ác này, những thứ đang ngăn cản chúng ta cứu người.

Trong giấc mơ, tôi đã nói với giám đốc sở công an, người cũng phụ trách Phòng 610 rằng: “Đừng tham gia vào bức hại.” Chúng tôi bắt tay và sau đó ông ấy rời khỏi trường không gian của tôi.

Người này là có thật và đã tham gia bức hại từ năm 1999. Tôi bị bắt giữ hai lần và luôn nhớ ngoại hình đáng sợ của ông ta. Trong những giấc mơ trước, những con ma đồi bại đã biến thành giống ông ta khiến tôi sợ hãi. Tôi phát chính niệm nhưng tôi vẫn sợ, vì thế chính niệm không có hiệu quả.

Kể từ khi tôi đề cao trong tu luyện và vứt bỏ tâm tật đố, những suy nghĩ hiểm ác của tôi đã bị thanh trừ. Bây giờ tôi có rất nhiều năng lượng đến từ Thiện. Bằng cách này, người đàn ông phụ trách Phòng 610 cũng thay đổi sau khi tôi đề cao dựa trên Pháp của Sư phụ.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“‘Tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Sư phụ cũng giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Có Pháp của Sư phụ, chúng ta có thể thanh trừ tà ác, cứu độ chúng sinh và đề cao tầng thứ của mình. Không có gì lạ khi những vị Thần khác ngưỡng mộ các đệ tử Đại Pháp. Những cơ hội mà chúng ta có và những gì chúng ta có thể đạt được khiến chúng ta trở thành những sinh mệnh may mắn nhất!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/9/396834.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/29/182995.html

Đăng ngày 01-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share