Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 25-12-2019] Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Suốt 24 năm qua, tôi đã trải nghiệm nhiều thần tích. Trình độ học vấn của tôi không cao và trước đó tôi chưa bao giờ viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi biết nhiều học viên có các triệu chứng nghiệp bệnh và một số thậm chí đã qua đời. Tôi muốn chia sẻ với mọi người về những trải nghiệm của bản thân mình. Tôi hy vọng những điều này sẽ giúp các học viên khác loại bỏ giả tướng nghiệp bệnh.
Nhổ ra những hạt hạch bạch huyết
Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các hạch bạch huyết dưới cánh tay và má tôi bị sưng lên. Thỉnh thoảng, tôi không thể ăn hay nói chuyện và bị sốt cao. Trong chín năm tôi phải dựa vào thuốc để tiếp tục sống. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các hạch bạch huyết lại bình thường trở lại.
Vào năm 2008, các hạch bạch huyết lại bị sưng. Phần thịt dưới cằm tôi sưng lên bằng quả trứng. Tôi không thể học Pháp. Tôi không thể nhai hay nuốt và bị sốt cao. Tôi tiếp tục sống nhờ ăn cháo đặc. Tôi sầu não khi nhìn vào gương. Trạng thái tu luyện của tôi dường như rơi vào bế tắc.
Một buổi sáng, sau khi luyện công, tôi đột nhiên có một suy nghĩ: Mình có thực sự tín Sư tín Pháp không? Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Con sai rồi. Tất cả những biểu hiện này đều là giả tướng, con sẽ không nhìn vào gương nữa. Con sẽ không để ý đến các hạch bạch huyết bị sưng nữa.” Thay vì tập trung vào bản thân, tôi quay lại làm những gì cần làm. Hai ngày sau, tôi thấy có gì đó ở dưới lưỡi. Khi nhìn, tôi thấy một túi mủ to chứa đầy máu. Gần như ngay lập tức tôi nhổ ra hai hạt cỡ quả nho. Sau đó, tôi hoàn toàn thấy ổn.
Cách đây ít lâu, tôi gặp một học viên có những triệu chứng tương tự như tôi. Cô ấy không thể nói chuyện hay ăn. Cô ấy không thể đọc sách Chuyển Pháp Luân khi đến lượt mình. Tôi hỏi cô ấy: “Cô đang thừa nhận nó sao? Cô không thể đọc hay ăn và cô hoàn toàn chịu thua nó.” Khi đến lượt cô đọc, tôi khích lệ cô cố gắng. Cổ họng cô đau nhiều đến nỗi cô đã khóc, nhưng cô vẫn quyết đọc [cho bằng được]. Sau đó, cô ấy nhổ ra máu và mủ. Ngày hôm sau, cô hoàn toàn khỏe mạnh.
Bệnh sỏi thận của tôi được loại bỏ
Năm 2009, tôi thấy áp lực ở ngực bên trái và gặp khó khăn khi ăn. Sau bữa ăn, tôi không thể ngồi. Ngồi quá lâu trong khi học Pháp khiến tôi rất khó chịu và tôi phải nằm xuống. Tôi nhận ra rằng đây là giả tướng và tôi cần phủ định nó. Tôi tiếp tục học Pháp hàng ngày, luyện công và làm việc nhà. Tôi loại bỏ tâm nghĩ đó là bệnh. Tuy nhiên, tôi có thiếu sót trong việc nghĩ rằng mình sẽ phục hồi chậm nên phải cần đến hai năm.
Một ngày, tôi cảm thấy những viên sỏi thận đang di động bên trong. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Ta phủ nhận sự tồn tại của ngươi. Nếu ta thừa nhận ngươi, ngươi sẽ biến thành nghiệp bệnh!” Tôi tiếp tục làm việc nhà. Vào ngày thứ tư, tôi bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa và muốn đi vệ sinh. Tôi đi ra một viên sỏi to cỡ lòng đỏ trứng. Hai ngày sau, tất cả các triệu chứng của tôi đều biến mất.
Méo miệng biến mất sau bảy ngày
Tháng 6 năm 2014, trong khi đang ăn, má phải tôi bị tê và cơm bị rơi ra sàn. Khi nhìn, tôi thấy miệng mình hơi méo. Tôi thấy rất mệt. Tối hôm đó, ở trước ảnh Sư phụ, tôi nói: “Sư phụ, xin Ngài đừng lo. Con sẽ vượt qua quan này.”
Tôi biết mình phải hướng nội tìm chấp trước. Tôi nhận ra mình thực sự để ý đến diện mạo. Khi đến nhà mẹ mình, tôi luôn ăn diện. Các con muốn tôi đi bệnh viện. Tôi nói với chồng mình rằng Sư phụ luôn chăm sóc cho tôi, và tôi sẽ không tới bệnh viện. Các con tôi từ bỏ việc bảo tôi đến bệnh viện. Khi tôi đi xe lửa tới nhà mẹ mình, tình trạng của tôi xấu đi. Mắt phải tôi hầu như không nhìn được và miệng tôi méo xệch đến nỗi tôi không thể nói. Khi tôi tới nơi, chị và anh tôi hối thúc tôi đến bệnh viện. Tôi đã từ chối. Bảy ngày sau, tôi hoàn toàn trở lại bình thường.
Cục bướu biến mất
Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi có một cái bướu dưới cánh tay. Nó không đau hay ngứa nên tôi không để ý. Thời gian trôi qua, nó trở nên lớn hơn. Một ngày một người họ hàng đến nhà tôi và thấy cục bướu. Cô ấy nói rằng sẽ tốn 16.000 nhân dân tệ để cắt bỏ nó. Tôi nói rằng mình không sao. Tối hôm đó, cục bướu lớn hơn và rất cứng. Tôi tự nhủ rằng mình không sao và mọi thứ là Sư phụ quyết định. Ba tháng sau, cục bướu biến mất.
Bụng trướng biến mất trong một ngày
Một học viên bảo rằng bụng tôi rất to. Tôi bảo có lẽ là do tôi tăng cân. Tôi nghĩ: “Có phải mình đã ăn quá nhiều?” Càng dùng tư tưởng của người thường để nghĩ, bụng tôi càng trở lên lớn hơn. Tôi nghĩ mình phải mua vài quả chuối sau giờ làm. Ngay khi tôi định mua chuối thì xe buýt tới. Tôi nghĩ: “Có lẽ Sư phụ điểm hóa rằng mình không cần ăn chuối.” Khi về nhà tôi bắt đầu học Pháp. Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về cái bụng to của mình. Đột nhiên tôi có chính niệm: Mọi thời khắc Sư phụ đều ở bên tôi. Tôi sẽ tuyệt đối tín Sư. Thân tâm tôi nhẹ nhàng khi học Pháp.
Sáng hôm sau, bụng tôi không còn to nữa. Tôi gọi bảo chồng xem và anh ấy rất ngạc nhiên.
Giả tướng đau thắt lưng
Tháng 9 năm nay, lưng dưới của tôi bị đau sau khi di chuyển máy khâu. Khi tới thời điểm phát chính niệm lúc 6 giờ tối, cơn đau lại càng dữ dội. Dù khó để đi bộ, nhưng tôi quyết định phủ nhận nó. Luyện công càng đau, thì tôi lại càng tiếp tục. Đi bộ càng đau, thì tôi lại càng tiếp tục đi. Cuối cùng, tôi không thể vắt chân trong khi học Pháp, nên tôi ngồi lên một cái ghế. Một học viên hỏi: “Chẳng phải cô đang thừa nhận sao?” Vì thế, tôi ngồi trên sàn. Nhưng tôi chỉ có thể di chuyển chân được một chút và rất khó chịu. Học Pháp xong, thì phải mất rất lâu thì tôi mới có thể đứng dậy được. Tôi quyết tâm đi bộ về nhà và leo lên cầu thang. Khi về nhà, tôi đau nhức khắp lưng. Tôi nấu bữa tối như thường lệ, rửa bát và dọn dẹp. Khi xong việc, tôi phát chính niệm. Sau khi phát chính niệm nửa tiếng, cơn đau biến mất. Tôi tiếp tục phát chính niệm thêm 15 phút nữa và cơ thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Khi phát chính niệm kéo dài đến một giờ, toàn thân tôi thực sự nhẹ bẫng và tôi có thể đi bộ bình thường.
Đôi lúc khi gặp khổ nạn, ngay lập tức tôi có thể phủ định chúng. Ví dụ, khi cổ tay tôi bị trật khớp, tôi nghĩ: “Có thể tôi đã làm gì đó không phù hợp với Pháp.” Gần như ngay lập tức cổ tay tôi trở lại bình thường.
Chúng ta là các học viên, vì vậy chúng ta không có bệnh. Khi có các triệu chứng “bệnh”, đó chỉ là giả tướng.
Sư phụ đã giảng rõ ràng cho chúng ta cách xử lý những can nhiễu như nghiệp bệnh:
“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Sư phụ luôn ở bên chúng ta và quyết định mọi thứ. Tất cả là xem chúng ta có tín hay không và có muốn tu hay không.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/25/397489.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/27/182965.html
Đăng ngày 29-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.