[MINH HUỆ 04-06-2019] Tôi năm nay 67 tuổi, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi luôn đảm bảo việc nghiêm khắc tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bất cứ nơi đâu, tôi cũng bước ra để duy hộ Đại Pháp, thanh trừ tà ác, và gánh vác sứ mệnh thiêng liêng cứu độ chúng sinh.
Duy trì quan hệ tốt với hàng xóm
Tôi sống ở vùng ngoại ô một thành phố thuộc tỉnh Giang Tô. Trước khi nghỉ hưu, do đặc thù về thời gian làm việc mà tôi ít qua lại với hàng xóm láng giềng. Nhưng bây giờ hàng ngày tôi có thời gian ra ngoài và tương tác với mọi người. Tôi ngộ ra hàng xóm cũng là những người hữu duyên, và tôi muốn cứu họ.
Khi giao tiếp với những người hàng xóm, tôi tuân theo những lời dạy của Sư phụ, hành xử như một người tu luyện, đối xử tốt với người khác. Thông thường khi quét dọn hành lang, tôi cũng quét sạch luôn cửa nhà hàng xóm. Khi người hàng xóm sống đối diện bận rộn, tôi tình nguyện giúp họ trông nom lũ trẻ. Qua thời gian, chúng tôi đã gây dựng được sự tin tưởng lẫn nhau. Đôi lúc khi tôi tới cửa hàng tạp hóa, những người hàng xóm cũng nhờ tôi mua hộ ít đồ, và tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi họ đề nghị trả công cho tôi, tôi không nhận và nói với họ: “Chúng ta có duyên nên mới trở thành hàng xóm, tiền đối với tôi không quan trọng, không cần phải để tâm.”
Biểu hiện tâm tính của tôi khiến hàng xóm cũng có thái độ hữu hảo với tôi xuất ra từ nội tâm. Tôi cũng tận dụng cơ hội này để nói với họ về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và chân tướng cuộc bức hại Đại Pháp do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây ra.
Tôi nói với họ rằng ĐCSTQ và Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp do lòng đố kỵ, và vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là trò lừa bịp. Động cơ của họ là để kích động những người không biết sự thật thù hận Pháp Luân Đại Pháp.
Hàng xóm của tôi, những người đã minh bạch chân tướng, không còn có ác niệm về Pháp Luân Đại Pháp nữa, và sau đó đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Những suy nghĩ và hành động tử tế của tôi cũng thúc đẩy những người hàng xóm cư xử tử tế hơn. Khi họ quét dọn hành lang, họ cũng làm sạch hành lang nhà hàng xóm.
Tôi cũng phân phát tài liệu chân tướng ở trong làng. Bà lão sống sát nhà tôi là một đảng viên. Khi cuộc bức hại Đại Pháp mới bắt đầu, bà ấy đối xử với tôi thù hằn và kỳ thị. Nhờ tôi kiên trì giảng chân tướng, thái độ của bà đã thay đổi hoàn toàn.
Giảng chân tướng cho trẻ nhỏ và phụ huynh của chúng
Hai ngôi nhà đối diện với nhà tôi có phòng cho các công nhân ngoài thị trấn tới thuê. Trong đó có bốn gia đình có con cái đang học ở quê nhà, và chúng chỉ đến ở cùng bố mẹ trong những dịp nghỉ lễ. Vì các phòng trọ khá nhỏ và họ không đủ tiền lắp điều hoà không khí, khi người lớn đi làm ban ngày, bọn trẻ phải ở trong căn phòng nóng vã mồ hôi. Nhà tôi có các phòng rộng hơn, lại có điều hoà. Khi nhìn thấy những đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại, tôi gọi chúng sang nhà tôi làm bài tập và nghỉ ngơi. Tôi còn mang cho chúng dưa hấu và đồ ăn vặt.
Lũ trẻ cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của tôi, chúng thân mật gọi tôi là “Bà”. Tôi hỏi chúng: “Bà có cái này, có thể mang bình an và hạnh phúc tới cho mọi người, các cháu có muốn biết không?” Lũ trẻ rất háo hức muốn biết và tôi nói với chúng: “Chiếc khăn quàng đỏ được nhuộm bởi máu. Đeo nó là điềm xấu. Do đó các cháu hãy coi nó như một mảnh vải đỏ, và trong nội tâm hãy thoái xuất ra khỏi đội thiếu niên tiền phong. Các cháu sẽ được bình an khi không còn là thành viên của ĐCSTQ.” Bọn trẻ hỏi làm sao tôi biết những điều ấy. Tôi nói với chúng rằng trong kinh Phật có ghi chép. Tất cả bọn chúng đã vui vẻ thoái xuất khỏi đội thiếu niên và thậm chí còn mang về nhà cho bố mẹ những tài liệu giảng chân tướng. Trong bốn gia đình, bố mẹ của hai nhà đã thoái đảng. Hai nhà còn lại chưa từng gia nhập ĐCSTQ, và họ ngay lập tức nghe theo lời khuyên của tôi, bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Có một cô bé 9 tuổi, tên là Dư, đến ở cùng mẹ trong những ngày nghỉ lễ. Mẹ cô bé đến tiểu khu của chúng tôi làm việc, có thuê một phòng ở đây. Sau khi kết thân, cô bé cũng đã nhận một lá bùa chân tướng, và hứa sẽ cho mẹ xem. Tuy nhiên tôi không ngờ cô bé đã mang trả lại vào ngày hôm sau. Dư nói với tôi rằng mẹ cháu không tin và không cho cháu tới nhà tôi chơi nữa. Tôi nghĩ rằng mẹ cô bé đã bị ảnh hưởng bởi những bịa đặt tuyên truyền, nên mới thù ghét Pháp Luân Đại Pháp. Do đó tôi đã chọn cơ hội tới nhà thăm mẹ cô bé, mang theo hoa quả và tài liệu giảng chân tướng. Tôi khen ngợi mẹ cô bé dạy con rất tốt, bởi Dư tuy nhỏ tuổi nhưng đã biết giặt quần áo, làm việc nhà, và kính trọng với người trên. Mẹ cô bé đã buông bỏ những đề phòng và bắt đầu yên lặng lắng nghe tôi giảng chân tướng. Trong một dịp khác, tôi đã chân thành nói với mẹ cô bé: “Để dì giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ!” Cô ấy cảm nhận được thiện ý của tôi và đã thoái đảng. Sau này, người mẹ thậm chí còn nhắc nhở con gái: “Nếu con gặp vấn đề gì trong khi mẹ đi làm, nhớ đến tìm bà tốt bụng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để nhờ giúp đỡ!”
Chồng tôi ủng hộ tôi tu luyện
Trong tu luyện, tôi dùng tiêu chuẩn của Đại Pháp để nghiêm khắc yêu cầu chính mình. Chồng tôi không phải là học viên, nhưng đã chứng kiến những thay đổi từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chồng tôi nhiều lần quở trách rằng tôi không có văn hóa. Tôi nhận ra trong quá khứ tôi cũng phàn nàn với chồng rằng anh ấy không có văn hóa. Những chấp trước ẩn giấu của tôi về tật đố, phàn nàn về người khác, tranh đấu để kiểm soát, truy cầu lợi ích và sự thoải mái dần bộc lộ ra. Khi đó, tôi mau chóng phát chính niệm để thanh trừ chúng. Khi tôi hoàn toàn vứt bỏ được những chấp trước này, chồng tôi cũng không còn chế nhạo tôi nữa.
Tôi dùng tiêu chuẩn của người tu luyện, gánh vác hầu hết việc nhà mà không than vãn. Tôi nấu ăn theo khẩu vị của chồng, còn bản thân tự hài lòng ăn phần thừa. Tôi cho chồng thấy tâm tính tốt thì thân thể cũng tốt, và anh ấy cảm thấy cũng có đạo lý. Ảnh hưởng từ tôi, chuyện đối nhân xử thế của chồng tôi cũng có biến đổi lúc nào không hay. Với những người bán rau quả trong tiểu khu, cuộc sống sinh hoạt không hề dễ dàng, nên lúc mua đồ thì chồng tôi không có trả giá, tính toán chi li.
Mặc dù không tu luyện, nhưng anh ấy biết rất rõ Đại Pháp là tốt. Trong thời gian tôi bị bắt giam năm 2000, chồng tôi có suy nghĩ: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đối với vợ mình là vô cùng quan trọng, nên với những kinh sách mà bà ấy trân quý, không thể để cảnh sát lấy đi.” Do đó anh ấy đã giấu các sách Đại Pháp, khi cảnh sát đến nhà và tìm sách, họ không thể tìm được gì. Tất cả sách đều được bảo vệ. Bằng cách này, chồng tôi không chỉ giúp tôi tránh bị bức hại, mà còn tự đặt cho mình một vị trí tốt trong tương lai.
Hàng xóm lên tiếng bảo vệ tôi trước cảnh sát
Cảnh sát hộ tịch cùng một nhân viên xã hội đã tới nhà tôi và hỏi xem gần đây tôi còn ra ngoài phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi nói với họ: “Hai anh không nên tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ. Nếu làm như thế, các anh sẽ không có kết quả tốt.” Không ai nói gì cả. Vừa lúc người phụ nữ sống bên kia đường đến thăm tôi và gặp họ. Cô ấy nói với họ: “Bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và thật sự là một người tốt. Bà ấy tự làm tất cả việc nhà mà không hề oán thán. Mặc dù ở tuổi này nhưng thân thể bà ấy vẫn khỏe mạnh!” Hai người họ phụ hoạ khen rằng nhà tôi rất sạch sẽ. Rồi cô ấy quay sang chỉ trích họ: “Sao tất cả các anh đều rảnh rỗi đi quản sự việc riêng của người khác? Các anh không có việc gì tốt hơn đề làm à? Chẳng ai đi quản lý nhà vệ sinh công cộng trong khu vực. Các công nhân từ ngoài thị trấn xả rác khắp nơi và không có ai mở cửa nhà vệ sinh công cộng đúng giờ mỗi buổi sáng!” Người cảnh sát và nhân viên xã hội rất xấu hổ và lúng túng, lấy cớ cần phải đi kiểm tra các vấn đề của nhà vệ sinh công cộng. Sau khi họ rời đi, tôi được biết họ đã tới nhà của cô ấy để tìm hiểu xem tôi có còn đi phát tài liệu chân tướng hay không. Cô ấy đã nói với họ: “Bà lão ấy ở nhà và làm việc nội trợ rất chăm chỉ. Tôi chẳng bao giờ thấy bà ấy ra ngoài phát tài liệu.”
Một người hàng xóm khác trong tiểu khu đã nói với tôi rằng cảnh sát hộ tịch cũng hỏi gia đình họ để biết thêm thông tin về tôi. Họ nói thẳng với viên cảnh sát rằng họ có các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở trong nhà, những tài liệu này là ai đó đã để vào xe họ khi họ ở thành phố. Bằng cách này, dưới sự bảo vệ của những người hàng xóm đã minh bạch chân tướng, âm mưu của tà ác nhằm bức hại tôi đã thất bại. Từ đó họ không bao giờ tới nhà tôi sách nhiễu nữa.
Tôi vô cùng trân quý cơ hội được đi theo Sư phụ, tu luyện và cứu chúng sinh. Tôi biết rất rõ rằng mọi thứ tôi có trên đời này là do Sư phụ ban cho, và mọi thứ của tôi đều thuộc về Đại Pháp. Chị gái tôi, cũng là một học viên, và tôi thường xuyên phó xuất tiền hỗ trợ cho việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng.
Để cứu nhiều người hơn nữa, tôi luôn nghiêm túc chú ý đến việc giữ an toàn. Tôi thường chỉ liên lạc với ba học viên mỗi khi ra ngoài phát tài liệu chân tướng. Làng của tôi có khoảng 50 đến 60 người đã chọn thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và trong số họ hàng của tôi, có hơn 30 người nữa đã thoái đảng.
Tôi biết rõ rằng việc mình làm chỉ là mở miệng để nói với mọi người về Đại Pháp. Thật sự cứu họ là Sư phụ làm! Sư phụ từ bi đã an bài tất cả cho chúng ta từ ban đầu, đưa những người hữu duyên tới chỗ chúng ta. Điểm mấu chốt là chúng ta cần làm hết sức mình, tuân theo những tiêu chuẩn của người tu luyện, và hoàn thành tất cả những nhiệm vụ mà Sư phụ giao phó, cùng với chính niệm chính hành, cứu người bằng tâm từ bi.
Tôi học vấn không cao, nhưng được Sư phụ khích lệ, tôi đã vượt qua chấp trước, viết ra những kinh nghiệm tu luyện trên đây. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/4/讲清真相、救度众生的修炼经历-388013.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/31/179122.html
Đăng ngày 06-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.