Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-10-2019] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công. Tôi vẫn nhớ năm đó tôi bị ngã xe đạp và gãy chân. Tôi mất hai tháng mới khỏi. Được một bạn đồng tu cũng là hàng xóm của tôi khích lệ, lần đầu tiên tôi đã đi tới điểm luyện công tập thể.
Chỗ đó chỉ mất 10 phút đi bộ nhưng tôi lại mất gần một giờ đồng hồ. Tôi cảm thấy rất mệt khi luyện các bài công pháp, vì vậy có người đã đề nghị tôi hãy chỉ quan sát. Tuy nhiên tôi khăng khăng muốn tham gia luyện công tập thể vì dù sao tôi cũng đã đến đây rồi. Sau một giờ đồng hồ tôi cảm thấy rất thoải mái và không còn quá đau nữa. Tôi đi bộ về nhà một cách dễ dàng.
Vì đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi có rất nhiều điều muốn chia sẻ, trong đó bao gồm cả những điều làm tốt và những bài học rút ra. Bài học cay đắng nhất đến từ việc không kiên định luyên công.
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công. Tôi bị ép phải tham gia vào một buổi tẩy não cường độ cao và trái với ý muốn của mình, tôi đã đồng ý ngừng luyện công. Vì thế, tôi đã không luyện công nhưng vẫn học Pháp, tu bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm những việc các học viên Đại Pháp nên làm.
Tháng 7 năm 2000, tôi bắt tàu lên Bắc Kinh cùng các học viên khác để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Tôi bị ngăn lại và bị áp giải trở về thành phố Côn Minh và bị giam ở đây một tháng.
Tôi bị kết án hai năm ở trại cưỡng bức lao động vì lý do tôi đã tham gia nhóm học Pháp và buổi gặp mặt chia sẻ kinh nghiệm. Sau khi được thả, tôi làm ba việc và giảng chân tướng nhưng vẫn không luyện công. Tôi cảm thấy bản thân khá lắm, vì tôi nghĩ mình có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.
Gặp nghiệp bệnh
Năm 2017, tôi bị nghiệp bệnh nghiêm trọng. Nó bắt đầu bằng cơn đau đầu dữ dội, và càng lúc càng tệ hơn khi cơn đau lan tới lưng và ngực. Tôi không thể di chuyển đầu của mình. Nếu tôi dịch chuyển đầu một chút hoặc thậm chí khi tôi đi bộ, nó cũng gây ra cơn đau dữ dội.
Cơn đau càng trở nên trầm trọng và tôi phải ôm đầu bằng hai tay trong lúc đi bộ, ngồi hay nằm xuống. Thêm vào đó, có một khối u đang phát triển ở chỗ háng của tôi. Nó càng ngày càng to và rất đau. Ngay cả khi tôi đi bộ cũng vô cùng đau đớn.
Ban đầu, tôi vẫn đi phân phát những cuốn tài liệu mỏng có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi không thể chịu đựng được cơn đau và cảm thấy tôi thà chết còn hơn là bị đau đớn thế này. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc đi bệnh viện để cắt bỏ khối u hoặc lấy một ít thuốc. Tuy nhiên, nhận ra rằng mình là người tu luyện, sao tôi có thể dùng đến các phương pháp của người thường để giải quyết vấn đề nghiệp lực của mình được? Đó không phải tôi đang sử dụng quan niệm người thường sao? Người tu luyện sao có thể mắc bệnh được? Tôi hẳn là có vấn đề về tâm tính.
Sư phụ giảng:
“Pháp Luân Đại Pháp cũng là công pháp loại tính mệnh song tu; vậy yêu cầu có động tác để luyện. Một mặt động tác là để gia trì công năng; ‘gia trì’ là gì? Là dùng công lực lớn mạnh của chư vị để tăng sức mạnh cho công năng của chư vị; càng ngày càng mạnh; mặt khác là nơi thân thể chư vị cần diễn hoá ra rất nhiều thể sinh mệnh. Tu luyện trên cao tầng, Đạo gia giảng về nguyên anh xuất thế, Phật gia giảng về thân kim cương bất hoại, còn cần diễn hoá ra rất nhiều các thứ thuật loại nữa. Những thứ ấy phải thông qua thủ pháp mà thành, động tác là để luyện những thứ ấy. Một bộ công pháp tính mệnh song tu hoàn chỉnh, nó yêu cầu cả tu, yêu cầu cả luyện.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Khi xem xét hành vi của mình dựa trên điều này, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tại sao tôi lại không luyện công trong thời gian dài như vậy, không tuân theo sự chỉ dẫn của Sư phụ và Pháp? Không luyện công, sao chúng ta gia trì được công năng và luyện thân thể của mình? Ngay sau khi tìm nguyên nhân gốc rễ của khổ nạn đang gặp phải, tôi bắt đầu luyện công.
Một ngày, ngay sau khi hoàn thành các bài công Pháp, tôi nằm xuống giường và gần như ngủ thiếp đi. Thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy trường không gian của mình được bao bọc bởi một tấm lá chắn ánh sáng đỏ, hàng ngàn cảnh sát đang chĩa súng vào tôi. Họ muốn loại bỏ tấm lá chắn. Khi tôi cảm thấy tấm lá chắn gần như được nhấc ra, tôi kêu lớn: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu con.” Đột nhiên tà ác hoàn toàn nổ tung và bị thanh trừ.
Tôi biết việc này xảy ra là do tôi đã không luyện công trong nhiều năm và tà ác tích tụ đã bị Sư phụ thanh lý và giải thể. Trường không gian của tôi đã sạch sẽ và đầy ánh sáng, cơn đau đầu của tôi cũng dần biến mất.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/30/395204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/9/181026.html
Đăng ngày 29-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.