Bài viết của Vân Ba, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-07-2019] Tất cả 27 thành viên gia đình mẹ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Đáng tiếc là tôi đã không tu luyện mãi cho đến 20 năm sau.

Trong dịp họp mặt gia đình nhân lễ hội Thuyền rồng năm nay, tôi đã chân thành xin lỗi tất cả thành viên gia đình, những người mà tôi đã làm tổn thương. Tôi lần lượt xin lỗi từng người, đầu tiên là mẹ chồng tôi. Mọi người đều xúc động rơi lệ. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế.

Vì tôi nhận ra mình đã mắc sai lầm trong nhiều năm, lời xin lỗi của tôi đến từ trong tâm. Những người họ hàng của tôi cảm nhận được sự chân thành của tôi, và những giọt nước mắt ấy chứng minh rằng họ đã thấu hiểu và tha thứ cho những phương hại mà tôi đã gây ra xuất phát từ chấp trước vào tình và vị tư của tôi.

Từ ngày hôm đó trở đi, bầu không khí gia đình đã thay đổi. Nó giống như “Phật quang phổ chiếu.” Đại Pháp thực sự có thể giúp con người cải biến nhân tâm trở nên tốt đẹp và làm cho mối quan hệ trong gia đình trở nên hòa hợp.

Trước đây tôi đã không làm theo lời dạy của Sư phụ và không tu luyện tâm tính. Tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn miễn là tôi học Pháp, luyện công và hoàn thành “ba việc.” Tôi thậm chí còn nghĩ rằng bản thân tu luyện tốt hơn cả anh chị em trong nhà.

Sau khi học Pháp xong, đặt quyển sách xuống, tôi liền muốn làm gì là làm nấy. Tôi không chỉ không tu khứ các chấp trước mà còn phát triển những tâm chấp trước mới. Tôi sống với người thường và bị người thường ảnh hưởng; tôi dồn hết sức vào công việc, khiến hao mòn cả thể chất lẫn tinh thần.

Ngày 28 tháng 4 năm nay, tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đồng tu và người nhà phát chính niệm cho tôi và chia sẻ thể ngộ về Pháp với tôi.

Chúng tôi đã thực hiện việc này trong nhiều đêm, nhưng tình trạng của tôi không cải thiện. Ngày 5 tháng 5, tôi bị đưa đến bệnh viện, nhưng kết quả kiểm tra không có gì bất thường. Thế nhưng tôi vẫn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi. Bác sỹ không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì và cho rằng tôi bị áp lực do mâu thuẫn gia đình.

Sau khi trở về nhà, tôi nhận ra rằng hy vọng duy nhất của tôi là học Pháp và hướng nội. Trong nhiều năm tu luyện tôi chưa bao giờ hướng nội, và cũng không biết hướng nội như thế nào. Gia đình tôi và các đồng tu đã giúp tôi tìm ra nhiều chấp trước. Vì không học Pháp vững chắc, tôi đã không có thể ngộ rõ ràng về việc tín Sư tín Pháp. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi rồi, bởi vì tôi đã không đau ốm gì trong hơn hai mươi năm qua, nhưng tôi vẫn còn duy trì việc mua bảo hiểm y tế.

Tôi cũng mở một cửa hàng bán giường sức khỏe. Công việc buôn bán cũng suôn sẻ. Một số khách hàng biết rằng chúng tôi không mắc bệnh trong nhiều năm và nghĩ rằng do tôi sử dụng chiếc giường sức khỏe đó.

Để kiếm tiền, tôi để cho mọi người nghĩ theo cách đó, thay vì nói với họ rằng là Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi. Đây chính là hành vi trộm Pháp. Một học viên sẽ không bao giờ làm việc đó. Sau khi tôi tìm ra những chấp trước này, cảm giác khó thở dường như đã giảm đi.

Sau đó tôi tìm kiếm những chấp trước khác. Khi tôi không thể tìm thấy điều gì, tôi cầu xin Sư phụ điểm hóa. Sư phụ đã giúp tôi ngộ ra rằng tôi có tâm tật đố. Chồng tôi cũng nhắc nhở rằng tôi đã phàn nàn về mẹ chồng khi bà lấy đồ của tôi cho người khác, tôi đã làm bà tổn thương nhiều lần bởi những việc vụn vặt như thế.

Có lần tôi bị chuyển chỗ làm, và con tôi đi lạc. Anh chồng tôi giúp tôi tìm được cháu, nhưng tôi đã không cám ơn mà còn cư xử thô lỗ với anh ấy. Năm người trong gia đình chúng tôi bị bắt giữ và bị tuyên án vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong khi gia đình phải chịu khổ nạn, tôi đã không hành động tích cực mà còn gây ra lo lắng thêm cho họ.

Nhiều năm sau, tôi mở cửa hàng. Em gái tôi đến giúp tôi bán hàng sau khi cô ấy được thả ra. Cô lấy làm việc rất tốt, nhưng tôi chỉ biết than phiền về cô ấy, khiến cô ấy phải nghỉ việc.

Chồng tôi giúp tôi tìm ra những chấp trước, đặc biệt là tâm tật đố. Và ngay khi thấy những chấp trước này của mình, tôi đều tu khứ chúng đi.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng gốc rễ những chấp trước của tôi có liên quan với công việc kinh doanh của tôi, nó đã phóng đại chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi. Tôi coi công việc kinh doanh là một phần cuộc sống của mình. Nó thật khó để từ bỏ, nhưng tôi đã quyết tâm, tôi hứa trước pháp tượng của Sư phụ rằng, bởi vì gia đình tôi đã đủ sống nên tôi sẽ đóng cửa tiệm.

Vậy mà khi người chủ mới đến tiếp quản cửa tiệm, tâm tôi lại nặng nề. Tôi đã kinh doanh cửa tiệm này hơn mười năm rồi. Các đồng tu nhắc nhở tôi rằng chấp trước vào lợi ích và tình của tôi là một khó nạn mà tôi không muốn buông bỏ.

Tôi hiểu rằng chấp trước cũng là một sinh mệnh, và tôi đã tiếp năng lượng cho nó. Thông qua tu luyện tôi đã ngộ ra được nhiều Pháp lý hơn, và khi buông bỏ được các chấp trước, tôi cảm thấy thật thanh tĩnh.

Tuy nhiên, vào tôi ngày 4 tháng 6, cảm giác khó thở quay lại dữ dội hơn. Tôi cảm thấy như tôi bị một thứ gì đó trói chặt lại, và không còn chút sức lực nào. Tôi nghĩ: “Đây là cựu thế lực bức hại. Còn những chấp trước nào khác mà mình chưa tu bỏ được?”

Tôi nhận ra rằng tôi còn có một chấp trước khác ẩn giấu trong tâm, mà tôi đã không dám nói ra. Tôi không muốn chồng tôi lo lắng, nhưng hiện giờ tôi phải phơi bày nó ra.

Tôi đã cho người khác vay 500.000 Tệ mà không nói cho chồng tôi biết, và số tiền đó thì không bao giờ lấy lại được. Tôi sợ phải nói với anh ấy, nhưng bây giờ tôi phải thú nhận.

Chồng tôi nói rằng anh ấy đã biết việc ấy rồi và gia đình tôi cũng biết. Chỉ là mọi người không nói ra. Tôi rất xấu hổ và cảm thấy có lỗi. Tôi đã cho mượn số tiền đó vì lợi ích cá nhân. Sự kiên nhẫn của gia đình tôi đã giúp cho tôi tu bỏ chấp trước này, vốn bị che giấu trong tâm tôi trong một thời gian rất dài.

Có lẽ quyết tâm tu khứ tất cả chấp trước của tôi đã khuấy động sự điên cuồng của tà ác, vì thế tôi lại rơi vào trạng thái khó thở lần nữa.

Mẹ chồng tôi và chồng tôi ở bên cạnh tôi. Mẹ chồng tôi mở thiên mục. Bà thấy một tấm lưới màu đỏ phát sáng đang trùm lấy tôi. Bà và chồng tôi cùng phát chính niệm. Nhưng tấm lưới ấy rất chắc chắn, và lỗ rách bị xé toạc bởi chính niệm của mẹ chồng tôi đã nhanh chóng liền lại. Mẹ chồng tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chẳng mấy chốc, tấm lưới bị xé nát và biến mất, tôi không còn khó thở nữa.

Tà ác lại đến chỗ tôi lần nữa theo một cách khác. Lần này chúng trói tôi lại bằng dây kẽm gai, tôi nhanh chóng trở nên bất lực. Tôi cảm thấy dây kẽm gai này được tạo ra bởi tà linh cộng sản. Mẹ chồng tôi phát chính niệm và hét lớn trong tâm: “Diệt! Diệt! Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt! Pháp chính thiên địa, hiện thế hiện báo!” Bà phát chính niệm liên tục.

Hàng rào đó đã ngăn tôi nói. Tôi cầu Sư phụ với một ý niệm mạnh mẽ: “Bất kể ta đã ký kết gì với cựu thế lực, ta đều phủ nhận tất cả.”

Với sự gia trì của Sư phụ, cựu thế lực cuối cùng đã tan rã và biến mất. Sư phụ đã cứu tôi, và tôi cuối cùng cũng đã vượt qua khảo nghiệm cự đại này.

Toàn bộ ma nạn này kéo dài khoảng ba tháng, nó đã làm cho tôi nhận ra rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Tôi biết rằng chỉ có đối đãi với Pháp một cách nghiêm túc thì tôi mới có thể trở thành đệ tử của Sư phụ.

Tín Sư tín Pháp là căn bản để tiêu diệt hết thảy tà ác. Chính bởi niềm tin này mà tôi đã có thể tu bỏ mọi thứ và chân thành xin lỗi những người đã bị tôi làm tổn thương. Uy lực của Đại Pháp vô cùng vĩ đại và có thể chuyển hóa mọi thứ.

Con xin chân thành cảm tạ Sư tôn, cám ơn họ hàng đã thấu hiểu và dung nhẫn với tôi, cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi.

Tôi hy vọng rằng những học viên còn chưa chân tu có thể học được một bài học từ trải nghiệm của tôi, bắt đầu chân chính thực tu sớm nhất có thể, buông xuống mọi chấp trước và học Pháp, hướng nội và trở thành một đệ tử chân tu của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/23/390241.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/3/180159.html

Đăng ngày 19-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share