Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 13-09-2019]
Khổ nạn cho tới lúc trưởng thành
Tôi sinh ra ở một sơn trang nhỏ vắng vẻ ở Tây Nam Trung Quốc, khổ nạn và đói kém theo tôi cho tới khi trưởng thành, không được đi học, còn không nhớ dung mạo của cha vì cha tôi mất sớm. Đôi chân nhỏ nhiều bệnh của mẹ dắt díu theo hai anh em tôi đến đội sản xuất. Họ đều chê chúng tôi phiền toái, không đoái hoài gì tới. Mẹ tranh thủ đào hố vùi hạt bắp ở khắp nơi. Bảy tuổi, tôi tham gia vào đội chăn trâu, dùng màn chống muỗi để che nửa dưới thân, trần trụi khắp nơi sơn thôn đồng ruộng, nếm đủ mọi nắng gió muỗi đốt. Khát thì uống nước suối, lạc và khoai tây là thức ăn khi đói, bất kể đồ của nhà ai, tôi không có ý nghĩ ăn trộm. Lên bảy tuổi, vì muốn ăn sủi cảo tôi đã đi 70 dặm đường núi đến nhà chị gái, cứ đi tới lúc mặt trời lặn ở phía Tây. Tôi không có mưu cầu, không có kiến thức, vì có thể được ăn no, năm 17 tuổi liền đăng ký nhập ngũ, từ đó rời núi rừng.
Sư phụ thay đổi vận mệnh cả gia đình tôi
Lúc khí công phổ cập, thiên mục của tôi khai mở, tôi dùng thiên mục xem bệnh cho rất nhiều người. Ở địa phương cũng có chút danh tiếng. Một hôm, một đồng nghiệp của cục lao động tới tìm tôi nói rằng theo lời chị dâu anh ta, một vị đại sư Pháp Luân Công đang truyền Pháp, hỏi tôi có thể coi cho ông ấy không? Tôi nói: “Ông ấy quá cao rồi, tôi không coi được đâu”. Anh ta nói: vậy chúng ta hãy đi tìm cao [nhân]. Ngay sau đó, năm người chúng tôi cùng tham gia lớp truyền Pháp ở Quảng Châu là lớp cuối cùng Sư phụ truyền Pháp ở Trung Quốc Đại Lục.
Từ đó, vận mệnh của tôi đã được thay đổi: Bệnh đau bao tử với bệnh phong thấp chân đau nhiều năm biến mất, tuổi già mắt yếu như tôi đây còn trẻ ra 20 tuổi, thật là thần kỳ, tôi còn chưa về tới nhà, bệnh hen suyễn, phong thấp, thần kinh suy nhược…của vợ tôi cũng tiêu mất. Cả nhà học Pháp, cũng đang trợ Sư Chính Pháp. Càng vui hơn nữa, những người cùng tôi luyện khí công trước kia thấy thân thể tôi được cải thiện, trước sau đều bước vào tu luyện Đại Pháp.
Tôi trở thành người được đơn vị hoan nghênh nhất
Đơn vị của tôi có một nhân viên trực điện thoại, vì gia đình bất hoà nghĩ quẩn treo cổ tự vẫn. Đơn vị vắng vẻ, ban đêm không có đèn đường, đường không dễ đi. Các nhân viên trực điện thoại không dám trực ca đêm, bọn họ nói: ban đêm thường nghe có tiếng người khóc. Tôi đi làm họ đều rất vui, họ đều biết tôi luyện Pháp Luân Công, nói: “Lão Đổng ở bên cạnh chúng ta tăng thêm lòng can đảm”. Một đoạn thời gian tôi thành người dẫn đường. Lãnh đạo trẻ cũng không dám trực ca đêm. Mỗi lần trực ca đêm đều dùng xe nhỏ đón tôi đi cùng cậu, mọi người nói đùa với tôi: “Bác không thể nghỉ được đâu!” Tôi thành người được chào đón nhất đơn vị.
Sau khi đắc Đại Pháp, Sư phụ khai trí khai huệ cho tôi. Đầu não tôi tốt hơn người khác. Có một máy nạp điện bị hỏng, nhưng không tìm được xưởng thay thế kịp thời. Nó ngừng chạy, một phần hệ thống thông tin cũng bị tê liệt. Lãnh đạo rất lo lắng, bèn giao nhiệm vụ cho tôi. Công việc của tôi càng bận rộn, tôi không tính thời gian với thù lao, nguyên một ngày không về nhà, cuối cùng sửa xong, giải quyết nhu cầu sản xuất cấp bách, được biểu dương thăng cấp, đồng thời cũng khai sáng hoàn cảnh tu luyện tốt cho bản thân.
Một lần, Phòng 610 yêu cầu đơn vị báo cáo học viên Pháp Luân Công. Lãnh đạo đơn vị nghĩ, ai cũng biết tôi luyện Đại Pháp, lừa không được, để bảo vệ người khác, liền chỉ báo lên có một mình tôi. Vừa mới gửi danh sách, lãnh đạo 610 nói: “Tôi chính là không cần ông ta!” rồi vứt danh sách đi. Tôi biết là Sư phụ bảo hộ tôi.
Sư phụ dạy tôi có tâm đại nhẫn
Đơn vị có một trạm trưởng, kém tôi mười tuổi. Gặp tôi thì tức giận, từ trước tới giờ chưa thấy anh ta cười với tôi một lần, còn mắng tôi mười mấy năm trời, giống như mắng con gái anh ta ở nhà, việc dơ bẩn, việc cực đều giao tôi. Đồng nghiệp trong đơn vị đều vì tôi mà bênh vực bất bình. Có lần cuối tuần anh ta tổ chức vũ hội, đột nhiên mất điện, hôm đó không phải phiên tôi trực ban. Anh ta rủa là tôi làm hỏng, trước mặt mọi người gào to: “Ông không xứng đáng có mặt trong bữa tiệc, mau đi sửa điện!”
Tôi không nói một lời, sửa điện cho xong. Tôi đã nhẫn, tôi không tham gia vũ hội, lặng lẽ về nhà. Nếu là trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi xuất thân nhà binh, nhất định sẽ ra tay đánh anh ta.
Còn có một lần, nhân viên vật tư gọi tôi tới nhà kho nhận bếp, nói là mỗi người đều có một cái. Trong buổi họp sáng sớm, người trạm trưởng này đọc tên nhục mạ tôi trước mặt hơn 20 người, nói tôi lấy đồ trong nhà kho, liên tục mắng tôi trong mười mấy phút, mắng đến mệt mới dừng. Trong quá trình này tôi hy vọng nhân viên vật tư có thể nói giúp tôi vài câu, giải vây một chút, nhưng anh ta lại nhắm mắt giả bộ ngủ. Tôi không còn cách nào khác, đành nhẫn nhịn. Họp xong, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm. Tôi yên lặng rời khỏi hội trường, đi làm việc, trong tâm không oán không hận.
Công nhân trong đơn vị đều đồng ý thưởng cho tôi một cấp tiền lương, ngày hôm sau, trạm trưởng nói với tôi: “Bà Cảnh muốn phần thưởng kia của anh”, chồng bà là cán bộ chỉ huy của nhà nước, anh ta sợ đắc tội với quan chức. Tôi nói: “Vậy cho bà ấy”. Việc này vài tháng sau tôi mới nói cho vợ biết.
Chỉ khoảng chừng vài tháng sau, chồng bà Cảnh bức hại đệ tử Đại Pháp, người nhà cũng gặp báo ứng, bà Cảnh chết, người trạm trưởng mắng tôi cũng trúng gió. Thấy anh ta mắt miệng bị méo lệch, tôi rất thông cảm cho anh ta, mời anh ta về nhà, tôi với vợ giảng chân tướng Đại Pháp cho anh ta. Anh ta được đắc cứu, chủ động mời tôi ăn cơm, tôi muốn để anh ta cảm thấy được thoải mái liền đồng ý. Ân ân oán oán của hai chúng tôi như thế mà được thiện giải.
Là Sư phụ vĩ đại đã dạy tôi có tâm đại nhẫn, dùng từ bi thiện đãi chúng sinh, chúng sinh mới có thể đắc cứu. Tôi phải đoái hiện đại nguyện trước đây, làm tốt ba việc, cứu độ chúng sinh, viên mãn theo Sư phụ trở về.
Cảm tạ Sư tôn vĩ đại! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/13/大法改变了我的人生-389108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/27/180079.html
Đăng ngày 19-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.