[MINH HUỆ 28-04-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 khi tôi 58 tuổi. Bằng cách chăm chỉ thực hiện ba việc mà Sư phụ yêu cầu, tôi ngày càng tinh tấn trong tu luyện, tâm tính được nâng cao mặc dù không phải không có những khảo nghiệm gắt gao.

Máu trên ga trải giường

Một buổi sáng mùa hè năm 2017, tôi thấy máu trên ga trải giường của mình. Máu xuất hiện vào những ngày sau đó, và mỗi ngày trôi qua, tôi trở nên yếu hơn.

Chẳng mấy chốc, trông tôi xanh xao và đi lại trở nên khó khăn. Con gái tôi để ý và nhận xét: “Mẹ, sao mẹ giảm cân nhiều thế? Chúng ta hãy đến bệnh viện xem sao?” Tôi trả lời: “Đừng lo. Trong vài ngày nữa mẹ sẽ ổn thôi”. Con gái không hài lòng và giục tôi đi, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình.

Giấc mơ thấy nước

Đêm đó tôi có một giấc mơ thực sự khiến tôi phải hướng nội một cách nghiêm túc. Tôi đang đi qua một con lạch nhỏ và thấy một người đàn ông ngồi trên tảng đá phía trước tôi. Khi tôi đến gần anh ta, tôi có thể thấy vẻ khốn khổ hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.

Khi tôi cố gắng đi ngang qua anh ta, anh ta lao vào tôi và cố đẩy tôi xuống nước. Anh ta làm như vậy ba lần nhưng không thành công.

Tôi giật mình tỉnh giấc và biết rằng giấc mơ đó là một điểm hóa của Sư phụ, nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Đi bệnh viện

Máu tiếp tục xuất hiện mỗi ngày và tôi bắt đầu bất tỉnh trong từng quãng thời gian ngắn. Khi một vài học viên đến để phát chính niệm cùng với tôi, tôi đã bất tỉnh nhiều lần. Các con tôi đã thấy tôi ngất mấy lần nên các cháu nhất quyết phải đưa tôi đi bệnh viện.

Ngay khi chúng tôi đến, tôi tuyên bố: “Mẹ không thuộc về nơi này. Xin hãy đưa mẹ về nhà”. Sau đó, tôi lại bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại, tôi nghe thấy bác sĩ đang nói với các con tôi rằng: “Mẹ của các cháu đang ung thư giai đoạn cuối. Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không thể làm gì cho bà ấy được nữa”.

Con tôi nói rằng muốn đưa tôi đến bệnh viện tỉnh. Bác sĩ ở đó cũng nói điều tương tự: “Bệnh ung thư của bà ấy đã chạy khắp cơ thể bà và khối u đã mưng mủ. Chúng tôi không thể làm gì giúp bà ấy được nữa. Hãy đưa bà ấy về nhà và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra”.

Niềm tin vào Đại Pháp

Mọi người trong làng tôi đều biết rằng tôi đã tu luyện Đại Pháp. Tôi lo rằng nếu tôi chết vì ung thư, một số người có thể hiểu lầm về Đại Pháp.

Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc buông bỏ mối lo lắng của mình cho dù tôi sống hay chết và đặt hết niềm tin vào Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết“. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Tôi thầm nghĩ, “Tôi đã tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm như vậy. Cơ thể tôi đang dần biến đổi thành vật chất cao năng lượng và tầng thứ của tôi đã vượt qua tam giới. Lẽ nào tôi vẫn bị ung thư sao? Tất cả chỉ là giả tướng. Tôi cần phải phủ nhận tất cả mọi an bài của cựu thế lực”.

Ngập nước

Một lần, khi tôi đang cố gắng phát chính niệm, tôi lại bất tỉnh và mơ thấy mình đang đứng trên cây cầu bắc qua một con sông ngập nước. Chỉ có tay vịn vẫn còn thấy ở trên mặt nước.

Tôi cố gắng băng qua cây cầu thì mực nước bất ngờ dâng cao và tay vịn biến mất dưới mặt nước.

Không biết từ đâu, một sợi dây bất ngờ xuất hiện treo trước mặt tôi. Tôi nắm lấy nó, hy vọng đu qua phía bên kia. Nhưng thay vào đó, tôi lại bị treo lơ lửng ở cuối sợi dây ngay giữa dòng sông.

Tôi tiếp tục chống chọi với sức tàn của mình, rồi nhìn xuống dưới và thấy một vài học viên đang phát chính niệm cho tôi.

Tôi hô to: “Sư phụ! Xin hãy giúp con!” Đột nhiên, có một lực đẩy tôi qua sông và tôi đã hạ cánh an toàn trên bờ.

Các triệu chứng nghiệp bệnh của tôi dần được cải thiện trong vài ngày, nhưng sau đó chúng trở nên tồi tệ hơn. Tôi bị chảy máu ngày càng nhiều và thậm chí còn bị giảm cân nhiều hơn. Tôi bị ngất thường xuyên và hầu như không thể nói được gì.

Tôi không thể học Pháp trong điều kiện đó, vì vậy tôi đã nghe các bản thu âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi lắng nghe các bài giảng không ngừng nghỉ và phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực.

Tôi liên tục hướng nội, cố gắng tìm ra sơ hở của mình. Tôi đang bị chấp trước vào cái gì đây?

Một buổi chiều, tôi bước vào một trạng thái khác và nhìn thấy một cảnh tượng là tôi đang đứng trong một hồ nước trong xanh tuyệt đẹp. Dường như tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của phong cảnh thần tiên này thì bất ngờ, nước hồ bắt đầu dâng cao. Chẳng mấy chốc nó đã lên đến ngực tôi. Khi nước dâng lên đến cằm, tôi cảm thấy mình sắp chết đuối nên tôi hét lên: “Sư phụ! Xin hãy cứu con!” Cảnh tượng này ngay lập tức biến mất và tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tôi thức dậy, con gái tôi hỏi tôi có ổn không, và tôi nói tôi đã ổn. Từ sâu thẳm trong tâm tôi, tôi biết Sư phụ đã cứu mạng tôi một lần nữa. Tôi tự hỏi tại sao giấc mơ của tôi luôn thấy nước. Tôi hướng nội và suy nghĩ về điều đó một cách sâu sắc.

Sư phụ giảng:

“Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Những lời giảng này của Sư phụ khiến tôi nhận ra các triệu chứng nghiệp bệnh của tôi ắt liên quan đến chấp trước vào tình với con cái của tôi.

Đắm chìm trong cảm xúc

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp con gái tôi mắt đẫm lệ đang trên đường đến nhà tôi. Cháu đến để kể với tôi rằng con trai của cháu và vợ của nó đã bắt nạt cháu.

Điều đó thực sự khiến tôi bận tâm: “Cái gì? Không ai được ức hiếp con gái tôi!” Tôi bảo con tôi phải đi cùng tôi để nói chuyện với chúng. Con gái tôi nói: “Xin mẹ đừng làm gì vội. Nếu con ở lại chỗ mẹ vài ngày, việc đó rồi sẽ qua đi”. Tôi đã từ chối lắng nghe và khiến cháu phải đi về nhà nó cùng với tôi.

Khi chúng tôi đến nhà con gái, tôi đã đối mặt với vợ chồng cháu trai: “Các cháu đã bắt nạt mẹ và làm tổn thương mẹ các cháu. Điều đó làm bà rất giận!” Ngay cả khi có nhiều người ngoài đứng xem, tôi vẫn tiếp tục mắng hai cháu trong ba giờ liền. Khi tôi nhìn lại, tôi có thể thấy rằng hành vi của tôi lúc đó thật tồi tệ. Lòng từ bi của tôi ở đâu? Khả năng chịu đựng của tôi kém vậy sao?

Tôi đang có các triệu chứng của bệnh ung thư không thể chữa được thì tôi đột nhiên nhận ra rằng toàn bộ mối quan hệ của tôi với các con đều bị dẫn động bởi tình. Tôi chợt hiểu tại sao tôi lại mơ về nước: tôi đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.

Bằng việc nhận ra mình đã bị chấp trước vào tình như thế nào, tôi đã kiệt quệ và quỳ gối trước bức chân dung của Sư phụ. Tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước vào tình cũng như tâm lý hiển thị của bản thân.

Một cái thang lên Trời

Ngay sau khi tôi nhận ra được các chấp trước của mình và cam kết loại bỏ chúng, máu đã ngừng chảy và tôi có thể ăn lại. Ba ngày sau, tôi đi xe ba bánh quanh làng và nói chuyện với những người tôi biết.

Khi những người hàng xóm của tôi thấy rằng tôi không chỉ vẫn còn sống mà còn đi xe ba bánh, họ đã sững sờ.

Một người đàn ông chết lặng nói: “Tôi nghĩ bà đã qua đời. Nhưng bà vẫn ở đây, đi xe ra ngoài như thường lệ”. Một người khác nói: “Bà vẫn còn sống ư? Bác sĩ nói bà không sống nổi mà. Điều này thật không thể tin được!” Người phụ nữ bên cạnh nói: “Bà ấy tập Pháp Luân Đại Pháp. Đó ắt phải là lý do tại sao bà ấy trở nên khá hơn. Pháp Luân Đại Pháp thật sự rất tuyệt!”

Bằng việc nhận ra hành vi của tôi đã bị dẫn động bởi tình và việc quyết tâm đề cao bản thân và buông bỏ các chấp trước của mình, Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Giả tướng về nghiệp bệnh đã hoàn toàn biến mất. Cân nặng của tôi tăng trở lại bình thường và nước da của tôi trở nên hồng hào.

Kể từ đó, tôi tràn đầy năng lượng. Tôi có thể phát tờ rơi và làm những gì một đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tôi sẽ làm hết sức để giúp mọi người biết được sự thật và giữ mình theo các tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/28/384594.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/9/178368.html

Đăng ngày 12-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share