[MINH HUỆ 11-12-2009] Trước dịp năm mới, tôi đột nhiên không thể nghe được. Đây không phải là một chuyện nhỏ. Làm sao mà một người điếc có thể giao tiếp với mọi người dễ dàng được? Làm sao mà một học viên bị điếc có thể nói với mọi người về Pháp Luân Công? Tôi hiểu rằng đó là một bức hại của cựu thế lực.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu suy nghĩ về những nguyên nhân mà có thể đã gây ra vấn đề này. Sư Phụ nói rằng chúng ta không được chấp nhận bất cứ sự an bài nào của cựu thế lực. Tôi đã đi theo cựu thế lực mà không hay biết. Do đó, tôi bắt đầu phát chính niệm thường xuyên hàng ngày để loại trừ sự can nhiễu của cựu thế lực. Chỉ trong vòng hai tuần, sau tết không lâu, tôi đã có thể nghe lại bình thường.
Vào ngày 16 tháng Tư, xe đạp của tôi đã va chạm với một chiếc xe ba bánh cỡ lớn chở đầy bia. Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi trong khi ngã xuống thì trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất xuất hiện, “Tôi không sao cả”. Khi người lái xe giúp tôi đứng dậy, tôi đã nói với anh ta, “Tôi không sao. Anh có thể làm việc của mình.”
Trong khi ngồi bên lề đường, tôi bắt đầu nhìn vào trong để tìm nguyên nhân gây ra vụ tai nạn. Chắc hẳn là tôi phải bỏ sót điều gì đó và đã để cho cựu thế lực bức hại tôi. Mặt khác, đây là một cơ hội để giảng chân tướng cho người lái xe. Tôi lẽ ra đã có thể nói với người lái xe rằng vì tôi là một học viên Pháp Luân Công nên tôi không yêu cầu anh ta bồi thường. Anh ta cũng đã có thể sẵn sàng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc nhờ sự việc này. Hoặc ít nhất, anh ta cũng có thể biết rằng học viên Đại Pháp có tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi rất tiếc rằng tôi đã bỏ qua một cơ hội.
Sau khi trở về nhà, chồng tôi và các thành viên khác trong gia đình khăng khăng rằng tôi phải tới bệnh viện để kiểm tra. Ảnh quét CT cho thấy một vết rạn ở cột sống của tôi. Tôi được thông báo là phải mất hai tháng để hồi phục. Tôi nghĩ rằng đây là một tư tưởng của người thường.
Trong thời gian 10 ngày nằm trên giường, tôi đã đọc xong Chuyển Pháp Luân, nghe giảng Pháp tại Quảng Châu hai lượt, đọc tất cả các bài kinh văn, giảng Pháp của Sư Phụ tại các Pháp hội và thêm các lần phát chính niệm trong ngày. Sau sáu ngày, tôi có thể tự trở mình. Sau 11 ngày, tôi có thể ngồi, và sau 18 ngày, tôi đã có thể đi dạo.
Chưa đầy một tháng, tôi có thể tập công trở lại. Tôi bắt đầu tập bài tĩnh công. Chân của tôi chỉ mới ngồi ở thế đơn bàn đã bị đau. Và rồi tôi tự nghĩ, “Dù sao thì nó cũng đau, thà mình ngồi song bàn.” Hóa ra là khi tôi ngồi xong bàn, thì lại không bị đau. Trong các bài công pháp phải đứng để tập thì tôi có chút lo lắng về bài công pháp thứ tư bởi vì cần phải khom người xuống. Sau đó, tôi tự nhủ bản thân là không được có ý nghĩ xấu. Tôi đã không gặp vấn đề gì khi tập các bài công pháp. Tất cả điều này đã cho tôi thấy rằng tư tưởng của một người thực sự quyết định mọi thứ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/11/214169.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/26/113371.html
Đăng ngày: 29-12-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với văn bản.