Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-2-2019] Học Pháp tinh tấn đã giúp tôi đề cao tâm tính và dễ dàng vượt qua các khảo nghiệm một cách nhanh chóng.

Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi làm việc cho một quán ăn trong một trường đại học. Công việc của tôi là để tất cả những bộ đồ sạch dùng trên bàn lên xe đẩy và mang chúng đến từng quầy bàn ăn. Một hôm, một đồng nghiệp đã la mắng tôi, nói rằng tôi đã không để đầy dao vào trong chiếc hộp đựng dao. Thực ra thì không có yêu cầu nào như vậy cả, nhưng tôi đã không tranh luận mà đáp lại rằng: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn”.

Lúc tất cả các đồng nghiệp khác đến chỗ làm, cô ấy lại la mắng tôi lần nữa: “Tôi vừa phê bình chị rồi đúng không?” Cô ấy thường la mắng tôi, nên tôi đã không muốn làm việc cùng nhóm cô ấy. Tôi cảm thấy rất bực tức với cô ấy.

Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có tâm sợ bị người khác chỉ trích. Có lẽ trong tiền kiếp tôi đã từng đối xử như thế với cô ấy, vì thế tôi nên hoàn trả nợ nghiệp của mình và loại bỏ chấp trước đó đi. Tôi tự nhắc nhở bản thân phải bảo trì được sự trầm tĩnh mỗi khi bị cô ấy lèo lái tâm trí. Tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, vì thế tôi nên để cho người khác cảm nhận được sự tốt đẹp của Đại Pháp từ cách cư xử của mình. Tôi đã cố gắng làm mọi thứ mà cô ấy yêu cầu.

Sư phụ giảng:

“Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng nhận ra rằng tôi nên trừ bỏ tâm oán hận của mình đối với cô ấy. Một hôm, cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ với tôi. Cô lấy hai cốc sữa trong quán và đưa cho tôi một cốc.

Ngày hôm sau, cô lại đưa cho tôi một chiếc mũ hoa màu xanh. Lúc tôi bảo cô ấy rằng tôi đã có một chiếc rồi, cô ấy nói: “Chiếc này là được bạn tôi làm. Tôi để dành nó cho chị đấy”.

Cô ấy đã ngừng la mắng tôi và trở nên ân cần hơn. Mỗi khi chúng tôi làm việc muộn, cô ấy đều nói: “Chị nên về nhanh đi không nhỡ mất xe buýt. Để tôi làm nốt cho”. Cô ấy làm việc rất chăm chỉ và không hề trốn tránh bất kỳ việc nặng nhọc nào.

Giờ đây, chúng tôi phối hợp làm việc với nhau rất tốt. Mỗi khi chúng tôi làm cùng một nhóm, chúng tôi luôn làm xong việc của mình sớm nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/28/383287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/28/176304.html

Đăng ngày 19-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share