Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-7-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong suốt 18 năm qua, không quản nắng nóng, lạnh giá hay sương gió, hàng ngày tôi đều kiên trì đi ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

Từ năm 2015 đến năm 2017, tôi đã bị bắt ba lần, nhưng nhờ tín Sư tín Pháp, kiên định chính niệm, tôi đã phủ nhận được sự an bài của cựu thế lực.

Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cả ba lần bị bắt, tôi đều được thả ra trong cùng ngày. Hơn nữa, tôi không hề có tâm sợ hãi. Ngay ngày hôm sau, tôi vẫn tiếp tục bước ra giảng thanh chân tướng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Bị bắt giữ đầu tiên năm 2015: giúp 8 người thoái đảng

Một ngày tháng 1 năm 2015, tôi đã giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên mà tôi tình cờ gặp trên đường khi tôi đang đi bộ đến một siêu thị địa phương.

Ngay khi nhận ra tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đã giữ chặt tay tôi và sau đó gọi cho cảnh sát. Cho dù cố gắng thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của ông ta.

Khi cảnh sát tới, họ đưa tôi đến đồn cảnh sát và nhốt tôi trong một căn phòng nhỏ. Một số cảnh sát lần lượt tới thẩm vấn tôi, nhưng tôi từ chối hợp tác. Tôi nghĩ: “Sư phụ đang ở bên cạnh, tôi không sợ. Tôi đến đây để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.”

Do vậy, tôi đã giảng chân tướng cho bất cứ ai mà tôi gặp ở đó. Tôi nói cho họ nghe về sự tốt lành của Đại Pháp, rằng Pháp Luân Công dạy con người nâng cao đạo đức và làm người tốt bằng cách tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng kể cho họ nghe về những trải nghiệm của bản thân sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp; Đại Pháp đã nâng cao cảnh giới tư tưởng của tôi như thế nào, và đã cải biến thân thể của tôi ra sao. Tận dụng thời cơ này, tôi đã giúp một nhân viên Phòng 610 và một viên cảnh sát trẻ tuổi thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Vào buổi trưa, tôi được đưa đến một căn phòng rộng rãi cùng với một số người bị tạm giam khác. Lúc đó, có một vài lính canh đang đứng canh ở bên ngoài. Trước tiên, tôi ngồi xếp bằng phát chính niệm, trong tâm tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi. Sau đó, tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Một lính canh quát to lên không cho tôi nói, nhưng tôi không làm theo anh ta.

Tôi nói với anh ta: “Tôi là một giáo viên. Hãy để tôi kể cho các anh một câu chuyện.” Sau đó, tôi bắt đầu nói về những điều kỳ diệu xảy ra với tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng kể cho họ nghe một số câu chuyện về thiện ác hữu báo, và về các giá trị truyền thống tốt đẹp.

Nhân cơ hội đó, tôi đã giúp một thanh niên trẻ tuổi bị tạm giam ngồi gần tôi thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Cảnh sát đã trói một người phụ nữ lớn tuổi vào một chiếc ghế sắt. Bà ấy vừa khóc lóc vừa la lớn. Thấy vậy, tôi liền nói: “Bà đừng khóc nữa. Để tôi kể cho bà nghe câu chuyện này.” Cuối cùng, tôi đã giúp bà ấy thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Vào buổi chiều, bà ấy trở nên vui vẻ hơn, thậm chí còn bắt đầu hát.

Đến giờ ăn trưa, cảnh sát lần lượt đi ăn, họ hỏi tôi muốn ăn gì, tôi trả lời: “Tôi không ăn, khi nào về nhà thì tôi mới ăn.”

Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho những cảnh sát này. Một nhân viên mới vào làm việc ở Phòng 610 đã chăm chú lắng nghe những gì tôi nói, sau đó anh ấy đã đồng ý thoái đảng.

Không lâu sau, một người đàn ông bước vào phòng với một biên bản trên tay và yêu cầu tôi ký vào đó. Tôi không ký, mà tôi chỉ giảng chân tướng và khuyên người đó làm tam thoái. Tôi cũng đã giúp hai sĩ quan cảnh sát thoái đảng trong lúc họ đưa tôi tới phòng vệ sinh.

Tối hôm đó, một sĩ quan cảnh sát nói với tôi rằng tôi có thể trở về nhà. Sau đó, anh ấy chỉ vào hai cảnh sát đứng bên cạnh và nói: “Họ vẫn chưa thoái đảng. Xin chị hãy giúp họ.” Tôi đã chọn cho mỗi người một hóa danh, và sau đó giúp họ thoái đảng.

Trước khi rời khỏi trại tạm giam, tôi đã giúp 8 người thoái ĐCSTQ. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trở về nhà an toàn.

Bị bắt giữ lần thứ hai năm 2016: không ngừng giảng chân tướng

Một ngày tháng Giêng năm 2016, khi tôi đang mua hàng tại một cửa hàng tạp hóa, hai viên cảnh sát bất ngờ tiến lại gần tôi. Sau khi hỏi tên tôi, họ nói: “Hãy đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát.” Tôi từ chối đi cùng, vì vậy họ đã cưỡng chế đưa tôi vào một chiếc xe đang đợi sẵn bên ngoài.

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, ngay lập tức tôi được đưa tới tầng hầm của tòa nhà. Từ những câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, tôi đoán rằng có ai đó đã báo cáo tôi.

Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì, hướng nội tìm và phát chính niệm.

Tôi cũng giúp đỡ tất cả những người mà tôi gặp hiểu được sự tốt lành của Đại Pháp, và những lợi ích mà môn tu luyện mang lại cho sức khoẻ của mọi người.

Thay vì trả lời các câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, tôi đã nói với họ về Pháp Luân Công, và việc ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công tàn bạo như thế nào.

Một viên cảnh sát trẻ cầm một tập biên bản trong tay bước đến yêu cầu tôi điền vào đó. Khi tôi từ chối yêu cầu của anh ta, anh ta đứng ngây người ra không nhúc nhích, một lúc sau mới tỉnh lại và rời khỏi phòng.

Chiều hôm đó, một viên cảnh sát tới trả tư trang cho tôi và nói rằng tôi có thể trở về nhà. Khi tôi nhận thấy tài liệu giảng chân tướng vẫn còn nguyên trong túi, tôi liền đưa cho họ mỗi người một bản và bảo họ đọc nó.

Một số cảnh sát đề nghị đưa tôi về nhà, nhưng tôi lịch sự từ chối vì lo ngại rằng họ có thể đưa tôi đến một nơi khác. Khi họ nài nỉ, tôi quyết định đi cùng họ.

Ngay khi bước vào xe của họ và trông thấy người lái xe, tôi liền nói: “Xin chào anh lái xe. Chúng ta gặp được nhau chính là vì duyên phận. Anh có phải là đảng viên hay đoàn viên không?”

Tôi nhanh chóng nói với anh ấy lý do tại sao cần phải thoái đảng, và tôi đã giúp anh ấy thoái đảng. Người đàn ông bên cạnh tôi hỏi: “Tại sao gặp ai chị cũng nói những điều như thế này?” Tôi trả lời: “Đó là sứ mệnh của tôi.”

Khi đến ngã tư gần nơi tôi ở, tôi nhìn thấy chồng tôi đang lo lắng đứng chờ tôi. Vì vậy, tôi yêu cầu người lái xe cho tôi xuống, và nói rằng tôi sẽ đi bộ quãng đường còn lại để về nhà.

Bị bắt vào năm 2017: trở về nhà trong vòng vài giờ

Một ngày tháng 1 năm 2017, một học viên trẻ đã mang đến nhà tôi một số tài liệu Đại Pháp. Khi tôi còn chưa kịp cất tài liệu đi, thì hai viên cảnh sát đã gõ cửa nhà và yêu cầu tôi đi cùng họ.

Để bảo vệ số tài liệu này, tôi đã quyết định đi cùng họ. Vừa đến đồn cảnh sát, tôi nghe thấy một nhân viên Phòng 610 nói: “Hãy đi lục soát nhà bà ấy và xem nhà bà ấy có cái gì không?”

Tôi đột nhiên nhận ra cảnh sát đã theo dõi điện thoại của tôi, họ biết rằng hôm đó vị đồng tu trẻ sẽ đến nhà tôi.

Tôi nhanh chóng phát chính niệm để phủ nhận an bài của cựu thế lực và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Mặc dù cảnh sát đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Công, nhưng họ vẫn nên có cơ hội được cứu.

Với một giọng nhẹ nhàng và hòa ái, tôi đã nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp đang được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Ngay cả ở Hồng Kông và Đài Loan, Pháp Luân Đại Pháp cũng được phổ truyền rộng rãi. Chỉ có ở Trung Quốc, Pháp Luân Công mới bị đàn áp. Nhiều người tham gia cuộc bức hại này đã phải chịu quả báo rất nặng nề. Các anh nên suy xét và hành xử theo lương tâm của mình. Chỉ bằng cách đó, các anh mới có được một tương lai tươi sáng.”

Thái độ của họ đối với tôi thay đổi nhanh chóng. Sau đó, tôi đã giúp hai sĩ quan cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ nói với tôi rằng họ sẽ thả tôi vào buổi trưa.

Khi tôi về đến nhà, chồng tôi nói với tôi rằng anh ấy đã cất giấu tất cả các tài liệu liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Khi cảnh sát ập đến, họ đã không thể tìm thấy bất cứ thứ gì để buộc tội tôi. Tuy nhiên, họ đã tịch thu bức Pháp tượng của Sư phụ và một vài đĩa DVD.

Khi chồng tôi đi đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả tôi ra, anh ấy được biết rằng họ sẽ sớm thả tôi.

Vài ngày sau, tôi trở lại đồn cảnh sát để lấy lại bức Pháp tượng của Sư phụ. Khi họ yêu cầu tôi ký vào một biên bản trước khi trả lại, tôi nói với họ rằng: “Các anh muốn tôi ký gì đây? Các anh đến nhà của tôi mà không được mời và lấy đi tài sản cá nhân của tôi.” Vì vậy, họ đã phải trả lại bức Pháp tượng cho tôi.

Một viên cảnh sát hỏi tôi: “Bà có phải là giáo viên không? Họ của bà là gì? Bà dạy ở trường nào trước khi về hưu?” Sau khi trả lời tất cả các câu hỏi trên, tôi đã giảng chân tướng cho anh ta. Cuối cùng, tôi đã giúp anh ta thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Mỗi lần bị bắt, trong tâm tôi luôn có Sư phụ và Đại Pháp. Vì vậy, tôi thường rất bình tĩnh, thản nhiên, và có chính niệm mạnh trong khi giảng chân tướng cho tất cả mọi người.

Tôi nghĩ: “Vì tôi đang ở đây, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để tiêu bỏ nghiệp lực và đề cao tầng thứ.”

Tôi tin rằng Sư phụ luôn luôn bảo hộ tôi, đó là lý do tại sao những khổ nạn mà tôi phải đối mặt trên con đường tu luyện đều nhanh chóng được hóa giải.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/5/350637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/8/164954.html

Đăng ngày 8-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share