Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-8-2017] Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) bắt đầu vào năm 1999, tôi nghĩ đó chỉ là hành động của một số tên côn đồ và chính quyền địa phương. Vì thế tôi quyết định đưa sự việc này lên cấp cao hơn, cuối cùng đến Bắc Kinh, để giảng chân tướng. Tuy nhiên, kết quả là tôi đã bị bắt đến trại lao động cưỡng bức hai lần. Trong thời gian đó tôi đã bị tống giam và đuổi việc. Chồng tôi cũng bị ông chủ của anh phạt, sự việc đã đẩy chúng tôi lâm vào tình cảnh khó khăn về tài chính

Nhưng chúng tôi vẫn không bị dao động. Chúng tôi đã khích lệ nhau tu luyện tinh tấn. Chúng tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đắc được Pháp Luân Đại Pháp trong đời này. Không gì có thể làm chúng tôi lay động, ngay cả khó khăn về tài chính.

Khi các đệ tử hỏi Sư phụ trong bài “Giảng Pháp tại Tết Nguyên Tiêu năm 2003”: “Đệ tử: Trong thời kỳ Chính Pháp đặc thù này, có những đệ tử Mỹ quốc mất việc vì ảnh hưởng của [tình hình] kinh tế…“

Sư phụ đã trả lời:

“Đó là Cựu thế lực làm. Chư vị vĩnh viễn nhớ điều này, hết thảy can nhiễu xuất hiện hôm nay trong các đệ tử Đại Pháp thì tôi đều không thừa nhận, những gì không nên có đều là an bài của cựu thế lực, chúng coi tu luyện cá nhân của chư vị ở vị trí số một. Tất nhiên, viên mãn cá nhân là vị trí số một, chư vị mà không viên mãn thì sẽ không còn gì để nói nữa.”

“cựu thế lực thỉnh thoảng sẽ can nhiễu đối với học viên, nhưng việc cứu độ chúng sinh này lại chủ yếu nhường nào! [Chúng] cứ phải là làm những can nhiễu đó. Đừng thừa nhận chúng! Vì không ai trong chúng xứng tham dự vào…”

Chồng tôi đã đề nghị rằng thay vì tìm việc làm, tôi nên chú tâm học Pháp nhiều hơn và đề cao dựa trên Pháp. Mặc dù chúng tôi chỉ có chút thu nhập ít ỏi từ anh ấy, nhưng tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp, đây là việc đáng lẽ tôi phải làm từ lâu rồi. Mỗi ngày cả hai vợ chồng chúng tôi học Pháp thật nhiều: Khi anh ấy về nhà, tôi học Pháp cùng anh; khi anh ấy đi làm, tôi tự học thêm một chút. Khi anh ấy đi làm về, chúng tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói chuyện với mọi người còn anh ấy phát chính niệm.

Học Pháp nhiều hỗ trợ cho việc giảng chân tướng

Học Pháp đã giúp tôi rất nhiều. Tôi có thể giữ cho tâm từ bi, nhờ vậy trí huệ và chính niệm tự nhiên đến. Tôi thậm chí không thể lặp lại điều tôi đã nói với mọi người cho chồng nghe. “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân), điều đó là sự thật. Miễn là chúng ta có tâm nguyện, Sư phụ sẽ biến điều đó thành sự thật.

Càng học Pháp nhiều, chính niệm của tôi càng mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mình luôn được bao phủ trong trường năng lượng mạnh mẽ khi giảng chân tướng và mọi người thì hiển lộ ra chân tính của họ. Đôi lúc chúng tôi có thể cứu được hơn 20 người trong hai giờ đồng hồ.

Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt. Khi tôi không biết phải tiếp cận ai, chồng tôi sẽ chỉ tôi theo một hướng đặc biệt. Thông thường mọi người đều tiếp nhận. Bất cứ nơi nào chúng tôi đến anh ấy đều liên tục phát chính niệm.

Tôi cố gắng giữ cho vẻ bên ngoài của mình giản dị và trang nhã khi ra ngoài, cư xử lịch thiệp với mọi người. Khi nói cho mọi người biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, tất cả họ đều rất ngạc nhiên. Họ không nghĩ rằng có người trẻ như tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói cho họ biết rằng tôi đã gần 50 tuổi rồi và nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên trông tôi vẫn còn trẻ như vậy. Tôi nói cho tất cả họ biết chân tướng cơ bản của Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối ngày, tôi sẽ suy ngẫm về những nhận xét của mọi người và nghĩ xem làm thế nào để có thể giải đáp những mối quan tâm của họ tốt hơn vào lần sau. Ví dụ như, chúng ta thường nghe được những điều như: “Các bạn đang cố gắng lật đổ chính quyền.” Tôi không chắc phải trả lời thế nào vì tôi không hiểu rõ về nó. Chúng ta nói cho mọi người biết rằng chúng ta không tham gia chính trị nhưng chúng ta đang bảo họ hãy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã cố gắng tránh trả lời về vấn đề này và nói để họ hiểu từ một góc độ khác.

Sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi đã ngộ được vấn đề này. Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp không tham dự vào chính trị của người thường, chúng ta không hề có hứng thú gì đối với quyền lực chính trị, đây chỉ là một quần thể những người tu luyện. Nhưng những kẻ bức hại vì muốn bức hại Pháp Luân Công, bức hại quần thể dân chúng thiện lương đang tu “Chân-Thiện-Nhẫn”, nên đã chẳng tiếc mà huỷ hoại đạo đức nhân loại, tuyên dương những thứ giả-ác-bạo, tình dục bại hoại nhất của xã hội nhân loại để đến đối kháng Pháp Luân Công. Nói cách khác, đành rằng chúng ta không hứng thú gì đối với chính trị, chúng ta không thèm gì quyền lực ở trong tay người, chỉ cần có hoàn cảnh mà có thể tu luyện được thôi, chỉ cần có tự do tín ngưỡng vào Đại Pháp thôi, thế là đủ rồi, nhưng kẻ bức hại kia cũng không phải cứ bức hại một cách hoàn toàn không có lý trí, chúng hiểu quá rõ rằng nhóm những người này chỉ muốn làm người tốt. Chính quyền của tà đảng Trung Cộng không để người ta làm người tốt, ngay từ ngày chúng kiến lập chính quyền thì đã là từ một đám lưu manh đi lên, vẫn luôn dùng lừa dối, giả tạo để lừa nhân dân, dùng bạo lực để chuyên chính, chính quyền là đã được kiến lập như thế. Một mạch vẫn dựa vào giả dối và bạo lực không ngừng để trấn áp, hầu như mọi cuộc tuyên truyền và trấn áp đều giả dối hết. Những thành tích chính trị của chúng là giả, những nhân vật anh hùng trong tuyên truyền của chúng là giả, những người xấu mà chúng đả kích là giả, những thế lực thù địch trong tuyên truyền của chúng là giả, những nhân vật anh hùng mà chúng dựng lên là giả, cái vỏ ngoài đường hoàng cao thượng của chúng cũng là giả. Con người thế gian, đặc biệt là người Trung Quốc càng ngày càng nhìn thấy rõ bộ mặt của chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)

Ngay khi hiểu được vấn đề này, tôi không còn nghe những nhận xét tương tự như vậy nữa.

Nghiêm khắc với chính mình

Do tài chính eo hẹp nên chúng tôi sống rất tiết kiệm. Vì lý do đó nên chúng tôi phải đảm bảo rằng chúng tôi không lợi dụng người khác. Chúng tôi không ở lại ăn tối ở nhà của các học viên, ngay cả khi họ mời ở lại sau khi chúng tôi giúp họ. Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của đồng tu. Chúng tôi cũng không nhận quà của người khác trừ khi họ đồng ý để tôi trả tiền cho họ. Bất cứ khi nào chúng tôi cần, chúng tôi sẽ tự mua hay tự làm.

Tôi ngộ được rằng chúng ta phải nghiêm khắc với bản thân và phải thủ đức của mình. Vì thế, tôi không muốn buông lỏng những ham muốn của chúng tôi. Như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Dần dần tặng những đồ kỷ niệm nhỏ thì họ nhận; rồi dần dần tặng phẩm lớn cũng nhận; cuối cùng đưa ít quá thì không ưng ý. Rốt cuộc họ nói: ‘Đưa tôi nhiều thứ thế làm gì, đưa tiền là được rồi!’” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, chúng tôi không bao giờ ngần ngại khi cần phải đóng góp cho các điểm sản xuất tài liệu.

Điều thú vị là mỗi khi chúng tôi đi ngang qua siêu thị sau khi đi giảng chân tướng về, chúng tôi đều thấy có treo bảng giảm giá lớn. Hoặc chúng tôi sẽ nhìn thấy giày dép và quần áo trong tiệm đang giảm giá. Chúng rẻ đến nỗi chúng tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi chỉ lấy thứ tôi cần ngay lúc đó. Tôi tiết kiệm thời gian và tiền bạc và thường dùng tiền để mua những thứ giúp ích cho việc giảng chân tướng.

Chẳng bao lâu sau thì chồng tôi về hưu. Hiện chúng tôi có thời gian để học Pháp và giảng chân tướng cùng nhau.

Tôi nhận ra đây là an bài của Sư phụ. Miễn là chúng tôi nghe theo Sư phụ, buông bỏ chấp trước và làm các việc của một người tu luyện, Sư phụ sẽ làm mọi chuyện cho chúng ta.

Sư phụ đã quan tâm rất nhiều và nghĩ đến việc giúp chúng ta đề cao. Chỉ là thi thoảng chúng ta còn quá nhiều tư tưởng người thường nên không thể ngộ được. Một số học viên lớn tuổi quanh tôi, khi mắc kẹt trong khổ nạn, sẽ thảo luận các vấn đề của họ với tôi. Họ nghĩ rằng tôi ngộ Pháp tốt hơn. Ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ như vậy.

Tuy nhiên khi tôi đọc bài “Đối thoại với Thời gian”, tôi đã thức tỉnh bởi câu này:

“Vấn đề này đã nghiêm trọng phi thường, họ làm thế nào đưa những gì mà họ thấy ở đối phương, xoay trở lại nhìn bản thân họ vậy là tốt rồi.” (Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nhận ra rằng đó không phải là do tôi nhận thức Pháp tốt, mà là do tôi có những khiếm khuyết tương tự những học viên khác, mặc dù họ có thể không nhận thấy điều đó. Nhưng đã đến lúc tất cả chúng ta phải đề cao. Sư phụ đã an bài cho tôi đề cao, nhưng tôi đã hết lần này đến lần khác bỏ qua những cơ hội này.

Miễn là học Pháp nhiều, chúng ta có thể tìm được câu trả lời ở trong Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/1/349717.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/8/165332.html

Đăng ngày 22-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share