Bài viết của Giai Hồng, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan
[MINH HUỆ 16-8-2017] Có thể nói rằng vào lúc cuối đời thì hầu hết mọi người ai cũng đều có một vài hối tiếc – có thể là do không hòa thuận được với những người mà mình yêu thương, không giúp được nhiều cho người khác, hay không đóng góp gì nhiều cho xã hội. Vài người còn cảm thấy họ đã phung phí cả cuộc đời mình. Tôi chắc chắn mình cũng sẽ trở thành một trong số họ nếu như tôi không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Lớn lên, tôi được dạy phải trở nên “nổi bật” cả ở nhà lẫn ở trường học. Khi còn là học sinh, tôi luôn bị đánh giá qua những điểm số của mình. Tôi luôn phiền muộn vì áp lực bài vở trên lớp và những mối quan hệ cá nhân. Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh vào trung học, tôi đã bị suy sụp tinh thần khi ở trong phòng tắm.
Tôi khóc và nói: “Con không muốn làm bài kiểm tra!”. Lúc đó cả cha mẹ và thầy cô đều rất lo lắng cho tôi.
Thêm vào đó, tôi vốn đã là một đứa trẻ yếu ớt từ khi còn bé. Lúc mới bốn tuổi tôi đã phải phẫu thuật cắt bỏ amiđan, và là bệnh nhân thường xuyên ở phòng khám của bác sĩ. Nhưng tất cả những điều này đều thay đổi từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 18.
Những phúc lành từ Đại Pháp
Một ngày nọ, mẹ tôi mang về nhà cuốn Chuyển Pháp Luân và nói rằng cuốn sách này rất phổ biến ở nơi làm việc của bà. Tôi cầm cuốn sách lên và bắt đầu đọc. Nước mắt cứ trào ra trong khi tôi đọc sách. Tôi có thể nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu mình rằng: “Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Tôi đọc xong cuốn sách trong một buổi tối. Sáng hôm sau, tôi viết vào nhật ký của mình: “Hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của mình.”
Tôi từng là người ích kỷ và luôn tự cho mình là trung tâm. Khi học tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, tính khí của tôi đã dần dịu lại và trở nên vị tha hơn.
Sức khoẻ của tôi cũng cải thiện đáng kể. Nhiều năm trôi qua, dường như vẻ ngoài của tôi đã định lại ở tuổi 20. Mọi người xung quanh vẫn thường ngạc nhiên khi biết tuổi thật của tôi.
Trước đây, tôi luôn tranh cãi với người khác dù chỉ là những bất đồng rất nhỏ. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu có thể chấp nhận được những khác biệt giữa mọi người, chấp nhận những con người khác nhau và quan điểm khác nhau. Kết quả là ngày càng có nhiều người muốn tiếp xúc với tôi hơn. Đến hôm nay thì các mối quan hệ cá nhân không còn là vấn đề đối với tôi nữa.
Khi tâm tôi không còn căng thẳng, bài vở cũng trở nên dễ dàng hơn, điểm số của tôi cải thiện đáng kể. Tôi được nhận vào đại học và tốt nghiệp trường đã chọn. Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào làm ở công ty nằm trong 500 công ty hàng đầu thế giới được tạp chí Fortune bình chọn, trở thành giám đốc kinh doanh, một vị trí với công việc thú vị và phúc lợi tốt.
Sau đó tôi gặp được chồng mình, anh ấy cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã chăm sóc tôi theo mọi cách có thể. Trong suốt tám năm kể từ khi chúng tôi kết hôn, anh ấy luôn bảo vệ và khoan dung tôi. Cha mẹ chồng thì luôn đối xử với tôi như con gái ruột của họ – tôi chưa từng mơ có được một cuộc sống gia đình hạnh phúc đến vậy.
Tu tâm tính
Dĩ nhiên trong tu luyện luôn có những khảo nghiệm. Chẳng hạn như, khi có người quản lý mới, bà ấy đã không hài lòng về công việc tôi làm. Bà ấy nghĩ rằng tôi giỏi trong việc hoàn thành tốt những nhiệm vụ được giao, nhưng lại thiếu sáng kiến cũng như không chủ động. Tóm lại tôi chỉ là một lính bộ binh giỏi.
Lúc đầu, tôi có chút bối rối vì người quản lý cũ đã rất hài lòng với phong cách làm việc của tôi. Nhưng là một người tu luyện, tôi biết rằng mình cần phải hướng nội vô điều kiện, tự phản tỉnh và chính lại bản thân. Thế là tôi thay đổi phong cách làm việc, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch cho công việc của mình. Ngay khi người quản lý quyết định được định hướng, tôi sẽ sử dụng nguồn lực và lên kế hoạch, thực thi và cuối cùng hoàn thành công việc.
Sau vài tháng làm việc chăm chỉ, người quản lý đã công khai khen ngợi tôi về những tiến bộ đó. Những người quản lý khác cũng công nhận sự tiến bộ của tôi. Hiện tại tôi có thể lên kế hoạch và tổ chức công việc của mình dựa trên nguồn lực có sẵn; tôi cũng có thể trình lên những ý tưởng của mình, giám sát tình huống và giúp người quản lý đưa ra quyết định đúng đắn. Nhờ sự siêng năng của mình, tôi đã được cả người quản lý lẫn các đồng nghiệp tin tưởng.
Cái nhìn tích cực về cuộc sống
Ngoài công việc, tôi học cách viết ra những bài chia sẻ quan điểm, và tôi cũng là một nhà sản xuất cho những bộ phim phi lợi nhuận. Thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi học được cách luôn giữ thái độ tích cực trong cuộc sống. Tôi nói với bản thân mình rằng không được lo lắng, không được mù quáng đi theo người khác và không truy cầu danh vọng và tiền tài một cách thiếu suy xét.
Tôi tìm thấy ánh hào quang soi rọi cuộc sống của mình. Thành công với tôi là làm tốt việc nên làm và mang lại lợi ích cho người khác trong xã hội. Thứ gì vốn là của tôi sẽ là của tôi, thứ gì không phải thì tôi sẽ không có được, dù cho tôi có truy cầu nó. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chừng nào mà chúng ta còn phấn đấu hết sức để đạt tới được tiêu chuẩn của Đại Pháp, phúc lành tự nhiên sẽ đến.
Từ tận đáy lòng mình, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp – Sư phụ Lý Hồng Chí. Pháp Luân Đại Pháp hảo!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/16/352563.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/6/165308.html
Đăng ngày 20-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.