Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đức

[MINH HUỆ 15-6-2017] Trong một thời gian dài, việc tôi không thể nhập tĩnh được khi luyện công khiến tôi khổ sở nhiễu loạn. Tâm trí tôi chứa đầy các chủng các dạng tạp niệm vô cùng ngoan cố. Ngay khi tôi thu hồi suy nghĩ lại, chưa được bao lâu thì nó lại bay đi đâu mất mà không ý thức được. Đôi khi chủ ý thức của tôi còn bị mê mờ, và tôi thường xuyên bị ngủ gật.

Ban đầu tôi không chú ý nhiều đến vấn đề này, nên tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Sau khi vật lộn đấu tranh với nó trong một thời gian dài, cùng với sự giúp đỡ của Sư phụ, cuối cùng tôi cũng đã đột phá khỏi tình trạng này. Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng tu.

Hãy để tôi bắt đầu với một giấc mơ vài ngày trước đây. Trong mơ, Sư phụ đã cắt tóc cho tôi. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ, mặc một bộ com-lê đen, với một chiếc cà vạt sáng màu, và một đôi giày da màu đen sáng bóng.

Sư phụ nói rằng, nếu tóc của tôi rơi vào trong quần áo, thì sẽ rất khó để lấy ra. Vì vậy, Sư phụ đã quấn một miếng vải lớn xung quanh người tôi và bắt đầu cắt tóc cho tôi.

Sư phụ đã dùng một chiếc kéo sắc để cắt tóc cho tôi. Khi Sư phụ cho tôi thấy chỗ tóc đã được cắt đi, tôi đã bị sốc khi thấy đó không phải là tóc bình thường – các sợi tóc giống như những sợi dây thép dài hơn 2 cm rất cứng và bị hoen rỉ lốm đốm.

Sư phụ cạo đầu cho tôi, nhưng lại để lại một nhúm tóc rất ngắn, đủ màu sắc ở chỗ không dễ thấy phía trước đầu. Mọi thứ trong giấc mơ đều sống động và giống như thật.

Khi luyện công vào sáng sớm hôm sau, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận thấy mình có thể đạt được trạng thái nhập định và tâm trí hoàn toàn thanh tỉnh. Nó thực sự là một cảm giác kỳ diệu mà tôi chưa từng có trước đây.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã gỡ bỏ các tín tức ngoại lai đang can nhiễu và nghiệp tư tưởng cho tôi. Ngôn ngữ người thường không thể diễn tả hết được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Sư phụ. Đồng thời, tôi cảm thấy xấu hổ vì không những không loại bỏ được những suy nghĩ tạp niệm này, mà còn để chúng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, cho đến khi chúng trở thành một khổ nạn lớn mà tôi không thể tự mình vượt qua.

Điểm hóa của Sư phụ đã khiến tôi phải hướng nội và suy xét kỹ về bản thân mình. Tôi nhận ra rằng ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này, và thậm chí tôi còn dung túng cho tâm trí của mình lang thang với đủ loại tạp niệm.

Trước khi Sư phụ điểm hóa cho tôi

Tôi luôn thích luyện công, và khi tâm trí của tôi tương đối tĩnh lặng và tập trung, tôi đều có thể giải quyết mọi vướng mắc mà tôi gặp phải tại sở làm hoặc trong cuộc sống hàng ngày.

Tôi có tham gia biên tập bài cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Khi tôi phải viết bài, tôi thường nghĩ về các dữ liệu mà tôi đang có, phác thảo nội dung, và thậm chí sắp xếp các cụm từ miêu tả để sử dụng trong bài viết trong khi đang luyện công. Khi kết thúc việc luyện công, cũng là lúc tôi có thể viết bài mà không cần phải nỗ lực nhiều.

Vào thời điểm đó, tôi còn cho đó là bản sự của bản thân và cảm thấy khá hài lòng với khả năng này. Trên thực tế, trạng thái đó không khác gì luyện tà pháp mà không tự biết như Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Do tôi đã dung túng cho tạp niệm tùy ý phát triển, tà ác đã dùi vào chấp trước này của tôi và phóng đại nó lên.

Giống như Sư phụ đã cho tôi thấy trong giấc mơ, tóc của tôi đã trở thành những sợi dây thép cứng, mỗi sợi giống như một chiếc ăng-ten thu nhận tất cả các loại thông tin và nhồi chúng vào đầu tôi. Do vậy, mọi suy nghĩ đều xuất hiện trong tâm trí tôi khi tôi luyện công: mọi thứ về quá khứ, hiện tại, xa, gần, tốt, xấu, v.v

Bởi vì tôi còn ôm giữ rất nhiều chủng tâm chấp trước, nên các loại tín tức ngoại lai rất dễ xâm nhập vào trong tâm trí tôi. Tâm trí của tôi giống như một chiếc đài phát thanh không dây, và các chấp trước của tôi đang dò tìm các kênh thông qua cần ăng-ten để tiếp nhận tín tức ngoại lai. Nó dường như hoạt động rất tốt khi tôi luyện công.

Mặc dù tôi đang luyện công theo nhạc và khẩu lệnh của Sư phụ, nhưng tâm trí của tôi lại đi lang thang khiến tôi không thể nhập tĩnh. Khi luyện bài công pháp số năm, tôi cũng không ngừng suy nghĩ, và đôi khi tôi còn để tâm trí chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của bản thân cho dù nhạc luyện công đã kết thúc. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn ngủ quên. Tôi cũng có trạng thái tương tự khi học Pháp. Đôi khi tôi không biết mình đang đọc cái gì.

Nghiêm túc nhìn nhận vấn đề

Sau khi chia sẻ vấn đề của mình với các học viên khác, tôi đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề và đặt ra một dấu hỏi lớn cho sự tu luyện của bản thân. Tôi nhận ra rằng tôi đã để tâm quá nhiều đến những sự việc nơi người thường thay vì ưu tiên hàng đầu cho việc tu luyện.

Giống như Sư phụ đã điểm hoá cho tôi trong giấc mơ: Tôi mặc một bộ com-lê lịch sự và giày da sáng bóng. Đó chẳng phải phản ánh tâm truy cầu lợi ích cá nhân và vẻ bề ngoài của tôi hay sao? Tôi có thể được xem là một người thành công trong cuộc sống người thường. Tôi có học vị tiến sĩ, công việc thì ổn định như mong muốn; hơn nữa, tôi còn có một gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan, nhà đẹp và xe hơi… Tuy nhiên, tất cả những điều này càng khiến tôi dễ dàng bị mắc kẹt trong tất cả các loại chấp trước.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn và cố gắng tập trung trong khi luyện công. Tôi như được khích lệ với những bài giảng Pháp của Sư phụ, và giờ đây tôi luôn đặt Đại Pháp vào vị trí số một trong cuộc sống hàng ngày.

Tuy nhiên, do tôi đã buông lơi trong tu luyện trong một thời gian dài, nên không dễ để bắt kịp. Tôi tự nhủ với mình: “Tôi muốn tu luyện Đại Pháp, tôi muốn thay đổi, và tu luyện là điều quan trọng nhất đối với tôi.”

Trong khi luyện công, ngay khi phát hiện thấy tư tưởng chạy lung tung, tôi liền lập tức thu hồi trở lại. Dần dần, tôi có thể giữ cho tâm trí của mình tương đối tĩnh lặng. Sau đó, tôi đã có giấc mơ mà tôi đã kể lại như trên.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Sư phụ đã gỡ bỏ hầu hết tất cả những thứ xấu cho tôi, nhưng Sư phụ vẫn để lại một chút tóc trên đầu tôi. Tôi hiểu rằng phần còn lại đấy là để cho tôi tiếp tục tu luyện. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Sư phụ vì những an bài tốt nhất mà Sư phụ dành cho tôi. Tôi biết rằng con đường tu luyện còn lại của tôi sẽ như thế nào là tùy thuộc vào nỗ lực của bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/27/346232.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/15/164272.html

Đăng ngày 7-7-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share