Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 26-2-2017] Từ nhỏ tôi đã ốm yếu nhiều bệnh. Lên trung học, bệnh tật càng nhiều, bao gồm cả bệnh thiếu máu, bệnh tim và chứng đau đầu.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của tôi lại càng khổ hơn. Tôi phải phá thai ba lần. Chồng tôi nghiện thuốc, nghiện rượu và cờ bạc. Tôi thường xuyên giận giữ và khóc lóc. Tôi đã cãi nhau với anh ấy và đòi ly hôn.
Sau khi mất việc, chồng tôi mở một công ty nước giải khát, nhưng sau hơn một năm đã thua lỗ hơn 130 nghìn tệ. Sau đó anh ấy vay tiền để đi lái taxi, nhưng lại đâm phải người ta, làm người ta bị thương ở chân và phải bồi thường 12 nghìn tệ. Một lần khác, em rể tôi lái thay cho anh ấy và đâm hỏng xe của người khác. Chúng tôi phải trả 10 nghìn tệ. Trong tuyệt vọng, chúng tôi đã phải bán nhà trả nợ và thuê một căn hộ.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng cuộc đời thật bất công, và tự hỏi về lý do tồn tại của sinh mệnh. Tôi đi tìm câu trả lời nhưng không thể tìm ra.
Sư phụ đã thay đổi cuộc đời tôi
Vào tháng 4 năm 1998 trên đường đi chợ tôi gặp những người đang luyện Pháp Luân Công. Tôi nghĩ rằng công pháp này thật tốt và bắt đầu tập các bài công pháp với khoảng một trăm người khác. Bệnh cổ tử cung của tôi đã biến mất vào ngày thứ ba.
Một buổi tối tôi đi nghe bài giảng Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng đại ý rằng cuộc đời con người chính là khổ và sẽ chẳng có nhiều ngày thoải mái. Tôi hiểu được điều đó: Tôi đã trải qua bao nhiêu bệnh tật mà không được ngày nào thoải mái. Tôi nợ 160 nghìn tệ, và suốt ngày cãi nhau với chồng.
Cuộc sống của chồng tôi cũng chẳng dễ dàng gì. Anh ấy thua lỗ khoản tiền lớn trong kinh doanh. Anh ấy chỉ cố gắng kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Sao tôi có thể nghĩ đến việc ly hôn với anh ấy. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng.
Trên đường về nhà sau buổi nghe giảng Pháp, tôi thấy rất vui. Tôi không nghĩ tới việc ly hôn nữa và cảm thấy có hy vọng về việc trả nợ. Miễn là mình khoẻ mạnh, thì mình có thể trả được hết nợ.
Đọc sách Chuyển Pháp Luân khiến cho gánh nặng trong tâm trí tôi càng giảm bớt. Đại Pháp khiến tôi chấn động và tôi đã tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi mà trước đây khiến tôi trăn trở: Tại sao con người tồn tại? Chúng ta sống chính là để “phản bổn quy chân” (Chuyển Pháp Luân)
Cuốn Chuyển Pháp Luân quả là cuốn sách quý giá. Sau khi đọc được vài lần, cả tâm lẫn thân tôi đều có những cải biến. Tôi có thể nhìn thấy những vấn đề của mình và trở nên từ bi hơn. Chồng và con tôi khi chứng kiến những thay đổi của tôi, cũng bắt đầu tu luyện. Chồng tôi từ bỏ những thói quen xấu, gồm cả bài bạc, uống rượu, hút thuốc. Sức khoẻ của anh ấy ngày càng cải thiện. Từ đó trở đi cuộc sống gia đình của chúng tôi trở nên hoà thuận. Sư phụ đã cho tôi một gia đình mới.
Sư phụ giúp tôi tịnh hoá thân thể
Tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công vì muốn khỏi bệnh tật. Tôi hiểu được rằng con người có bệnh bởi họ đã làm những điều xấu và do nghiệp lực tích luỹ lại từ những đời trước. Sau khi bước vào tu luyện, khi có nghiệp bệnh thì Sư phụ sẽ tịnh hoá thân thể cho chúng ta.
Một buổi sáng, sau khi trở về từ điểm luyện công tập thể, tôi đột nhiên không nhìn thấy được gì. Tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nằm xuống nhưng không cảm thấy sợ hãi. Tôi biết rằng mình có Sư phụ quản. Một vài phút sau, tôi có thể nhìn thấy trở lại và mọi việc đều tốt đẹp. Tôi có thể đi làm như bình thường. Kể từ lúc đó, mỗi khi đọc sách hay luyện công, tôi cảm thấy như có một chiếc cối xay gió nhỏ quay trên đầu tôi.
Vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi không còn chứng đau nửa đầu sau 25 năm khổ sở chịu đựng. Trí nhớ của tôi cũng cải thiện. Đại Pháp quả là siêu thường.
Ngày 23 tháng 6 năm 2001, khi đang làm việc tôi cảm thấy tay chân đau nhức, thân thể lạnh và lên cơn sốt. Đi làm về, tôi thấy ớn lạnh và bị đau bụng. Tôi cuộn mình trong tấm chăn dày, nhưng lại quá nóng. Chồng tôi mở bài giảng của Sư phụ cho tôi nghe và vài lần hỏi tôi có muốn đi khám bác sĩ không. Tôi trả lời là không. Tôi tin vào Sư phụ và biết rằng mình đang tiêu nghiệp.
Trong ba ngày liền tôi không thể ngủ được bởi những cơn nóng lạnh. Tôi liên tục nghe các bài giảng của Sư phụ, tăng cường chính niệm và tín Sư tín Pháp. Đến buổi chiều ngày thứ ba, tôi có thể ngủ được khoảng một giờ đồng hồ. Sau đó tôi nhờ chồng chuẩn bị một chút đồ ăn. Anh ấy rất mừng vì tôi đã khoẻ lại. Tôi ăn hết một bát cơm rồi đạp xe đến nhà một học viên khác. Một lần nữa tôi đã thấy được uy lực của Đại Pháp.
18 năm kể từ ngày tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không phải uống một viên thuốc nào, và cơ quan của tôi cũng không cần phải chi trả chi phí chăm sóc sức khoẻ cho tôi. Tôi đã nói với đồng nghiệp về những trải nghiệm của mình. Phần lớn họ đã hiểu ra, và tôi cũng dễ dàng thuyết phục họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh niên của nó.
Cấp trên của tôi cũng rất tin tưởng tôi. Một lần bà bị đau mắt đỏ, mọi người bảo bà nên đi khám. Bà đã đóng cửa và ở trong phòng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Đến khi hết giờ làm việc, bà đã cảm thấy tốt hơn và tới ngày hôm sau bà đã khỏi bệnh. Bà cũng lấy chuyện của tôi làm ví dụ để nói với mọi người hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
“Chỉ học viên Pháp Luân Công mới có thể nhẫn nhịn được như vậy”
Tôi đưa mẹ chồng 75 tuổi về sống cùng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khoảng 1 tháng. Tôi dạy bà luyện công, và bà đã rất chăm chỉ học Pháp.
Sau cuộc đàn áp ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi nhiều lần bị bắt và phải chuyển nhà 15 lần từ năm 1999 đến năm 2005 để tránh bị bức hại.
Chị chồng tôi thường hay mâu thuẫn với mẹ, nên bà tới sống ở nhà tôi cho đến tháng 9 năm 2009. Sau một thời gian sống với bà, tôi nhận ra được những chấp trước của mình. Tôi thấy bà sống quá bần tiện và không sạch sẽ. Để buông bỏ chấp trước, hàng ngày tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ và cảm thấy như thể Sư phụ đang nói với mình vậy.
Mẹ chồng tôi thường nói: “Mẹ chưa từng cho con cái gì. Nhà cửa đất đai thì mang cho anh trai chồng con rồi, mẹ cũng chưa từng giúp con trông cháu, cho nên mẹ không bao giờ nghĩ đến lúc già lại ở với con thế này.”
Tôi nói với bà: “Người tu luyện chúng con không đòi hỏi những điều đó. Những thứ đó lúc sinh không thể mang đến, lúc tử cũng chẳng thể mang theo. Vì con tu luyện Pháp Luân Công, con sẽ buông bỏ những chấp trước của người thường.”
Chị tôi nói rằng: “Chồng em không có công ăn việc làm, anh em nhà cậu ấy cũng chẳng đưa cho em chút tiền nào. Mẹ chồng em thì tính khí thất thường. Chỉ có một học viên Pháp Luân Công mới có thể nhẫn nhịn được như vậy.” Khi nghe điều ấy tôi thấy thật tự hào, Sư phụ đã dạy tôi phải nhẫn.
Mẹ chồng tôi giờ đã 93 tuổi và không phải dùng thuốc trong 18 năm qua. Bà cũng không phải đi bệnh viện lần nào. Khi bà 88 tuổi, chúng tôi cùng trở về quê nhà ở tỉnh Hà Nam. Chúng tôi đã giúp 64 người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan. Chúng tôi thực sự thấy được uy lực Đại Pháp.
Đối diện với danh lợi, tôi đã lựa chọn Đại Pháp
Năm 2009 tôi có cơ hội để được chọn làm giáo viên cấp cao trong trường. Người được chọn sẽ được hưởng mức lương cao hơn và tiền thưởng một năm. Tôi là một trong ba ứng viên. Hiệu trưởng nói rằng tôi phải viết tuyên bố từ bỏ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy nói, chỉ một câu là đủ, và chẳng ai quan tâm đến việc tôi tu luyện ở nhà. Tôi đã từ chối làm theo, như vậy tôi đã mất cơ hội làm giáo viên cấp cao.
Do cuộc bức hại, năm 2006, tôi bị phân công tới dạy học tại một làng trên núi cách nhà 6 dặm. Sau đó, tôi đã giúp nhiều người trong làng thoái khỏi ĐCSTQ.
Khi tôi về nhà vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, chồng tôi nói rằng đặc vụ Phòng 610 và cán bộ phòng giáo dục đang tìm tôi. Tôi đã gọi điện cho bí thư của phòng giáo dục để nói cho cô ấy nghe chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và những gì tôi được thụ ích từ Đại Pháp. Nhưng cô ấy đã không lắng nghe.
Cô ấy nói: “Chị không được tu luyện Pháp Luân Công trong khi vẫn được trả lương. Nếu chị không đến Phòng 610, chúng tôi chỉ trả chị 300 tệ mỗi tháng và sau ba tháng chị phải nghỉ việc.”
Tôi đi tới nhà hiệu trưởng. Bà ấy nói phòng giáo dục có thể thực sự sa thải tôi.
“Nếu chuyện đó xảy ra, tôi vẫn có thể sống. Điều đó cho thấy họ tà ác thế nào. Một người tu luyện thì không sợ bị mất mát.” Tôi nói với bà ấy như vậy.
Họ đã không sa thải tôi. Tôi vẫn đi làm và không ai đề cập đến việc ấy. Đặc vụ Phòng 610 cũng không quấy rầy tôi nữa. Năm 2014 tôi về hưu mà không có trở ngại gì.
Một lần tôi gặp một giáo viên trẻ và cậu ấy nói rất ngưỡng mộ tôi. Khi tôi hỏi vì sao, cậu ấy bảo vì tôi vẫn giữ được đức tin khi bị bức hại. Tôi cho cậu tờ thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Cậu ấy nhận lấy và đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức thanh niên của nó. Mỗi khi nghe thấy người nào đó thoái đảng, tôi cảm thấy có trách nhiệm hơn – Cứu người là nhiệm vụ của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/26/乡村教师-师父改变了我的命运-343562.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/30/163025.html
Đăng ngày 22-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.