Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-1-2017] Sau khi trở thành đại diện cho các trường ở khu vực, tôi được đề bạt vào vị trí giảng dạy cho một trường trung học trọng điểm trong khu vực của mình. Tôi đã bỏ lỡ Ngày Nhà giáo đầu tiên vì bị ốm. Tôi mong chờ được làm giáo viên và chuẩn bị một kế hoạch tuyêt vời cho công việc mới của mình. Thật không may, tôi bị các đồng nghiệp hắt hủi. Thật khó chịu đựng khi bị các giáo viên và nhân viên khác bài xích. Sau một trận chiến với căn bệnh trầm cảm tôi cảm thấy thất vọng và cuối cùng đổ bệnh nặng.
Bước vào tu luyện Pháp Luân Công
Vào lúc tôi đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng, một người bạn cũ cùng lớp đã tặng tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu đọc cuốn sách với hi vọng sẽ tìm được một chút ánh sáng cho tình cảnh hiện tại của bản thân. Không lâu sau khi tôi bắt đầu đọc sách, phụ huynh của một học sinh trong trường tôi giới thiệu cho tôi các khoá học Pháp Luân Công, và tôi bắt đầu xem băng hình các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi cảm thấy Pháp Luân Công là một môn tu luyện tốt và tôi bắt đầu bước vào tu luyện. Chỉ sau hai tháng luyện công và học sách Chuyển Pháp Luân, tất cả các vấn đề sức khoẻ và tinh thần của tôi đã biến mất và thế giới quan của tôi cũng thay đổi.
Trước khi biết đến Pháp Luân Công, tôi chưa bao giờ nghĩ về việc mình từ đâu đến và tại sao mình lại tồn tại ở thế gian này. Tôi luôn theo đuổi những thứ vật chất và tranh đấu vì danh tiếng. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng mình không thể mang theo những thứ này khi rời khỏi thế gian, tôi thực sự cảm thấy thanh thản và thoải mái! Tôi thực sự vui mừng. Tôi cũng tìm thấy mục đích chân chính của đời người và tại sao có quá nhiều đau khổ trên thế gian.
Năm đó, khi đến Ngày Nhà giáo, tôi đã nâng cốc chúc mừng những giáo viên và nhân viên đã tẩy chay mình và cảm ơn họ từ đáy lòng. Nếu không có họ tạo ra những thử thách để tôi vượt qua, có lẽ tôi đã sống một cuộc đời thống khổ khi truy cầu danh lợi.
Các đồng nghiệp thực sự đánh giá cao sự thay đổi của tôi. Quản lý đã đồng ý để tôi sử dụng hội trường của trường cho các học viên Pháp Luân Công địa phương luyện công, học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Hội trường của trường đã trở thành nơi gặp gỡ của chúng tôi từ năm 1996 đến 1999. Đó là khoảng thời gian quý báu đối với chúng tôi. Đáng buồn thay, quãng thời gian ấy đã kết thúc vào ngày 25 tháng 7 năm 1999 khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công tàn bạo bắt đầu.
Không sợ hãi sau khi bị bức hại
Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, nhưng bị bắt giữ và đưa tới trung tâm cai nghiện ma tuý. Tôi bị giam giữ bất hợp pháp và buộc phải lao động khổ sai trong gần một năm. Khi bị giam giữ, tôi mất thu nhập, con tôi bị buộc phải nghỉ học và cha tôi đã qua đời.
Khi tôi được thả ra, ban quản lý trường học và tất cả đồng nghiệp đều chào đón tôi trở lại vào ngày khai giảng. Hiệu trưởng nói: “Tôi rất khâm phục các học viên Pháp Luân Công.” Một giáo viên đã hỏi rằng liệu tôi có hối hận khi tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi trả lời rằng không. Sau khi bị các đồng nghiệp xa lánh, tôi hiện đang được khen ngợi vì lòng dũng cảm và sự kiên định của mình.
Cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường. Trong lớp, tôi dạy lịch sử cho học sinh và giúp chúng học thuộc một vài đoạn Pháp của Pháp Luân Công. Hiệu trưởng nói rằng tôi đã khai mở trái tim và tâm trí của các em.
Năm 2002, tôi và học sinh của mình đã tới Bắc Kinh để thực hiện một chuyến nghiên cứu về xã hội. Đứng trước bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni, tôi đã bật khóc. Không biết tại sao, tôi dần hiểu rằng mình từng là đệ tử của Ngài trong một kiếp trước. Tại Vạn Lý Trường Thành, tôi thấy mình là một vị tướng dũng mãnh chiến đấu trong một trận chiến ở đó. Trong Tử Cấm Thành, chiếc ghế của hoàng đế dường như quá quen thuộc. Nó đã gợi lại ký ức về những kiếp sống trước đây của tôi ở đó. Trong quá trình đi du lịch, tôi ý thức được rằng mình đã có rất nhiều kiếp sống và [mối liên hệ] lịch sử lâu dài với thành phố này.
Ở Quảng trường Thiên An Môn, tôi đã giảng chân tướng về vụ tự thiêu giả mạo từng được dàn dựng ở đó. Phương pháp của tôi mang lại hiệu quả, và tôi đã giúp nhiều người nhận ra rằng vụ việc đó là được dàn dựng.
Tôi dạy học sinh của mình về văn hoá truyền thống với mong muốn phá bỏ thuyết tiến hoá và thuyết vô thần luận đã được nhồi nhét trong tâm trí chúng.
Mặc dù các em học sinh làm tốt bài tập của mình, tôi vẫn bị mất việc vào năm 2003; chồng tôi buộc phải đóng cửa việc kinh doanh của anh vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Không có thu nhập, cuộc sống của chúng tôi trở nên bấp bênh. Tôi đã viết một lá thư cho các giáo viên trong trường của mình cũng như cho các cơ quan giáo dục ở thành phố và tỉnh để họ biết chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp đó là sai. Cùng với trợ giúp của các học viên địa phương, tôi đã nói chuyện trực tiếp với các giáo viên, nhiều người trong số họ đã minh bạch chân tướng.
Tôi cũng giảng chân tướng cho nhân viên Phòng 610 địa phương. Họ đã bị thuyết phục rằng cuộc đàn áp là sai và quyết định khôi phục lương cho tôi.
Tha thứ cho người bức hại
Vào Ngày Nhà giáo trước khi tôi về hưu, nhiều giáo viên thể hiện sự ủng hộ và thông cảm của họ đối với tôi. Họ bắt tay và ôm tôi. Một số giáo viên không dám cởi mở bày tỏ ủng hộ nhưng tôi có thể cảm thấy rằng trái tim của họ đang ở bên mình.
Ở đó, tôi đã gặp bà Lưu, bí thư Đảng tại trường tôi. Bà đã tích cực tham gia bức hại tôi trong những năm đó và có vẻ hơi bối rối khi thấy hầu hết các cán bộ thể hiện sự kính trọng của họ đối với tôi.
Ngay sau khi bà nghỉ hưu, bà thông qua chồng tôi để nhắn với tôi rằng [trước đây] bà chỉ làm theo mệnh lệnh từ cấp trên. Tôi đã miễn cưỡng nói chuyện với bà hoặc đến thăm bà bởi vì rất nhiều khó khăn và thống khổ của tôi là do bà gây ra.
Khi học Pháp nhiều hơn, thái độ của tôi đối với bà dần thay đổi. Tôi không nhìn vào những gì bà đã làm với mình trước đây nữa, mà là nhìn vào tương lai của bà. Trên thực tế, mọi người dân ở Trung Quốc đều bị ĐCSTQ bức hại. Bà chỉ là một trong những nạn nhân. Tôi hiểu rằng mình nên thức tỉnh bà minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công.
Thông qua một người đồng nghiệp cũ khác, tôi đã gửi thông điệp tới bà và cung cấp cho bà cơ hội thoái xuất khỏi ĐCSTQ và lựa chọn một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân mình.
Can nhiễu
Tôi được mời tới dự bữa tiệc cảm ơn sau đám cưới con trai của một bạn học cũ. Tôi đã chuẩn bị các tài liệu thông tin về Pháp Luân Công để tặng cho những người bạn cùng lớp cũ đến dự tiệc.
Ngay trước bữa tiệc, đột nhiên tôi bị đau ở gót chân phải. Từng cơn đau dữ dội kéo đến khiến tôi tê liệt. Tôi quyết tâm đến dự bữa tiệc vì như vậy tôi mới có thể tặng tài liệu mà tôi đã chuẩn bị cho những người bạn cũ của mình. Tôi biết họ đang chờ tôi và tôi đang bị can nhiễu.
Tôi khó khan bước ra khỏi căn hộ. Ngay khi đặt chân ra ngoài cửa, cơn đau của tôi đã giảm rất nhiều. Khi tôi bước vào phòng tiệc, cơn đau biến mất hoàn toàn. Khoảng 20 bạn học cũ của tôi đang ở đó và tôi đã tặng tất cả những tài liệu mà mình chuẩn bị cho họ. Trước khi kết thúc buổi tiệc, 16 bạn cùng lớp và người nhà của họ đã thoái ĐCSTQ.
Giảng chân tướng cho học sinh cũ
Năm 2016, những em học sinh của tôi từ 32 năm trước có buổi họp lớp trước Ngày Nhà giáo. Tôi đã tặng 40 học sinh tham dự các tài liệu về Pháp Luân Công. Hầu hết các em đều đã biết một số chân tướng về môn tu luyện và muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công cũng như cuộc đàn áp. Tôi trả lời từng câu hỏi của các em. Một số em đã nhìn thấy các học viên và các hoạt động của họ ở nước ngoài. Nhiều em học sinh đã ca ngợi Pháp Luân Công và lên án cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/30/-342432.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/22/162577.html
Đăng ngày 16-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.