Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-02-2017] Số phận đã đẩy tôi tới [tình trạng] tuyệt vọng và cô đơn. Tôi mắc nhiều bệnh và đã chịu nhiều gian khổ từ khi còn nhỏ và bây giờ ở độ tuổi 40, tôi bị chẩn đoán ung thư ruột kết giai đoạn cuối vốn đã di căn sang phổi.
Đối mặt với nỗi sợ chết tột cùng và một đống nợ không thể trả, mạng sống của tôi đã được tái sinh sau khi học Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013.
Tôi lớn lên ở một vùng nông thôn chỉ với vài hộ cư trú. Tôi bị nhiễm một loại ký sinh đường ruột cực độc. Vì vậy, chứng suy dinh dưỡng nặng đã làm tôi đột ngột ngất đi.
Khi tôi bắt đầu đi học, tôi phát sinh một khối áp xe lớn trên đầu và giáo viên của tôi không cho tôi tiếp tục đi học. Với tình trạng thất học, tôi không thể tìm được công việc phù hợp. Tôi đã [làm nghề] mổ cá và vịt ở chợ. Tôi làm nghề này khoảng hơn 20 năm, một nghề mà trong phần đời sau này tôi vô cùng hối tiếc.
Tôi dần dần mắc các bệnh mới qua nhiều năm-chứng táo bón, chóng mặt, đái ra máu mạn tính, và nhiễm trùng ruột mạn tính và, cuối cùng, ung thư ruột kết giai đoạn cuối.
Để tiến hành các đợt phẫu thuật cần thiết, tôi đã vay tiền từ tất cả những người họ hàng và bạn bè mà tôi có thể nghĩ tới. Sáu đợt hóa trị đã gây ra chứng buồn nôn và chóng mặt kéo dài. Chỗ tóc ít ỏi còn lại của tôi sau khi làm hóa trị đã ngả bạc. Trông tôi già thực sự so với tuổi của mình và nặng khoảng 45 kg.
Tôi nghĩ đến việc từ bỏ hóa trị nhiều lần vì những cơn đau không thể chịu đựng và tình trạng nợ nần. Tuy nhiên số phận quá khắc nghiệt đối với tôi. Khối ung thư của tôi đã di căn sang phổi vào khoảng cuối năm 2013. Tôi thật sự nghĩ đến việc tự tử hết lần này đến lần khác nhưng không thể chịu nổi suy nghĩ bỏ lại đứa con tội nghiệp của mình.
“Mục đích của cuộc đời tôi là gì? Vì sao số phận lại khắc nghiệt với tôi như vậy? Cảm giác hoàn toàn vô bệnh là như thế nào nhỉ?” Tôi cứ mãi hỏi bản thân mà không có lời giải đáp.
Có lẽ trời xanh đã thực sự nghe thấu tiếng rên tuyệt vọng của tôi. Tôi có cơ hội gặp một người vốn đã từng bị ung thư vú nhưng cuối cùng đã khỏi bệnh. Tôi tò mò và hỏi cô ấy tỉ mỉ câu chuyện. Cô ấy mỉm cười với tôi và nói: “Tôi không cần uống thuốc hay đi bệnh viện nữa. Tôi có được sức khỏe tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Cô ấy kể cho tôi nhiều câu chuyện và trải nghiệm kỳ diệu. Cô ấy tặng tôi một bùa hộ mệnh và bảo tôi niệm hàng ngày “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một vài ngày sau đó, cô ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sau khi đọc sách, tôi nhận ra nguyên nhân của nỗi thống khổ và đau đớn của tôi. Tôi bỏ nghề giết mổ. Khi tôi đọc sách nhiều hơn tôi bắt đầu cư xử chiểu theo những lời giảng vốn đã khai mở về mục đích của cuộc đời và giải đáp nhiều thắc mắc cho tôi.
Không lâu sau tôi đã thấy một sự chuyển biến rõ rệt. Tóc mới mọc của tôi có màu nâu và cuối cùng đã đen trở lại. Da dẻ tôi trở nên hồng hào và khỏe mạnh như trước.
Trong vòng ba tháng sau, khối u phổi của tôi đã biến mất cùng với tất cả các triệu chứng khác. Tôi không còn cần phải uống loại thuốc nào. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, ăn rất ngon miệng, và đã tăng cân. Tôi thực sự trải nghiệm được trạng thái không bệnh tật. Niềm hạnh phúc và vui sướng đó thật nằm ngoài mơ ước của tôi.
Tôi hành xử theo lời dạy của Đại Pháp trong công việc mới của mình. Tôi làm việc một cách trung thực mà không chút phàn nàn và vượt hơn hẳn các đồng nghiệp của mình. Tôi nỗ lực hết sức mình để giúp đỡ những người khác. Cả người giám sát và cộng sự của tôi đều khen ngợi tôi.
Tôi kể cho các đồng nghiệp về câu chuyện của tôi và thọ ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người trong số họ cảm thấy thuyết phục. Bất cứ khi nào có cơ hội, dù trong công việc hay trong cuộc sống hàng ngày hay khi tôi đi công tác, tôi đều nói với mọi người về Đại Pháp, phát cuốn sách nhỏ, dán biểu ngữ, hoặc sử dụng đồng tiền có viết thông điệp Đại Pháp được viết lên chúng.
Một hôm cảnh sát địa phương đến nhà tôi và hỏi tôi về việc kiện cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Giang Trạch Dân, vì bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi khẳng định rằng tôi đã đệ đơn kiện và tiếp tục kể với họ những trải nghiệm đổi đời của tôi, các câu chuyện có thực của các học viên Đại Pháp, và cuộc bức hại và sự bất công mà họ đã chịu đựng. Nhận thức đầy đủ rằng hành động của mình có thể gây ra hậu quả gì, nhưng tôi cảm thấy không hề sợ hãi mà tin chắc rằng tôi đang làm một việc đúng đắn và hoàn thành sứ mệnh của mình. Cảnh sát đã không bắt tôi. Thay vào đó, họ nói với tôi trước khi rời đi rằng tôi cần tiếp tục tu luyện một cách an toàn.
Tôi dần dần giải quyết được hết các món nợ của mình, mua một chiếc xe ô tô và bây giờ đang lên kế hoạch mua một ngôi nhà mới. Cả gia đình tôi đều cảm kích Sư phụ và Đại Pháp.
Đại Pháp đã cứu tôi thoát chết, trang trải được nợ nần và ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi sẽ trân quý Đại Pháp và trân quý mối nhân duyên tiền định đã đợi từ lâu này!
Bản tiếng Hán: https://minghui.org/mh/articles/2017/2/10/癌细胞转移到肺上的我绝处逢生-342908.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/3/162368.html
Đăng ngày 15-4-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.