Bài viết của Tịnh Tâm, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-1-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cả ở nhà và ở nơi làm việc.

Mẹ chồng tôi bị bệnh và rất yếu. Bố chồng tôi đã mất nhiều năm trước. Những người ở gần đó biết bà là người nóng tính. Bà có ba người con. Tuy nhiên, bà chỉ muốn sống với tôi để được tôi chăm sóc.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi thường xuyên mâu thuẫn về những vấn đề rất nhỏ nhặt. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên tốt đẹp hơn.

Một lần, chúng tôi đang làm món bánh bao ở nhà. Khi tôi chưa chuẩn bị xong rau để làm nhân bánh, bà tỏ ra vô cùng tức giận và đã ném thớt và dao xuống sàn nhà. Bà mắng nhiếc tôi. Tuy nhiên, tôi không nói lời nào, mà chỉ bình tĩnh nhặt dao và thớt lên. Tôi không tức giận.

Dần dần mẹ tôi bình tĩnh trở lại. Tôi nói chuyện và xoa dịu bà: “Con biết mẹ đã rất vất vả khi còn trẻ. Mẹ phải nuôi ba đứa con và chăm sóc cho mẹ chồng của mẹ. Việc đó không dễ dàng gì với mẹ. Mẹ đã vượt qua những khó khăn đó rồi. Mẹ là một người mẹ biết cảm thông với người khác. Con là một học viên Đại Pháp và luôn nghĩ tới người khác trước. Mẹ hãy nói cho con biết những gì con làm chưa tốt. Con sẽ không tức giận mà sẽ cố gắng để làm tốt hơn.”

Nghe điều này, bà đã mỉm cười. Sự cảm thông và bao dung của tôi đã giải quyết mâu thuẫn. Bây giờ bà sống rất hạnh phúc và kể từ đó, bà rất hiếm khi tức giận. Bà thường nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà mỉm cười mỗi khi hàng xóm của tôi nói rằng bà thật may mắn vì có một cô con dâu tốt bụng.

Tôi là một giáo viên. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì mà cấp trên của tôi yêu cầu. Tôi làm việc chăm chỉ và cố gắng hết sức để hoàn thành những nhiệm vụ được giao. Ở trường, các giáo viên đều muốn được dạy những môn chính, vì có thể kiếm thêm thu nhập từ những tiết dạy bù. Ban giám hiệu nhà trường đã có một vài điều chỉnh cho học kỳ sau căn cứ theo nhu cầu giảng dạy. Không ai muốn phải chuyển từ dạy những môn chính sang những môn học tự chọn. Cấp trên yêu cầu tôi làm việc này. Tôi nhanh chóng đồng ý. Anh đã rất xúc động và nói: “Tôi biết cô sẽ đồng ý vì cô có đức tin vào Pháp Luân Công.” Anh ấy ngưỡng mộ đức tin của tôi.

Tôi đối xử với học sinh giống như với con của mình. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi không bao giờ nhận quà từ học sinh hay phụ huynh. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ học sinh và trả lời mọi thắc mắc của các em. Tôi không nhận tiền khi một số học sinh cần học bù ở nhà tôi. Một số phụ huynh gửi tặng tôi quà hay thẻ mua hàng để cảm ơn sự giúp đỡ ngoài giờ học của tôi. Một số người còn đưa tặng tôi tiền mặt. Tôi trả lại họ ngay lập tức. Nếu trực tiếp trả lại những món đồ ấy không phù hợp, tôi sẽ viết một lá thứ và gửi lại quà tặng cho các phụ huynh. Tôi giải thích: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm việc tốt, trở thành một người tốt hơn nữa, suy nghĩ cho người khác trước, và không mong được đền đáp.” Phụ huynh hiểu điều đó và thông qua những hành động này, họ nhận thức được vẻ đẹp của môn tu luyện.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/22/162265.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/31/-342442.html
Đăng ngày 17-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share