Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 17-11-2016] Nhân dịp ngày nhà giáo Trung Quốc năm 2015, các học trò của một lớp cá biệt mà tôi đã từng dạy, từ khắp cả nước đã tập trung lại để đến chúc mừng tôi. Họ nói: “Chúng em rất nhớ cô và từ lâu đã rất muốn tập trung lại để đến thăm cô, nhưng mỗi người ở một nơi, thật không dễ để tập trung lại”.
“Chúng em đã trưởng thành và đã trải qua rất nhiều kể từ khi chia tay cô cách đây 12 năm. Những lời dạy của cô thật sâu sắc, mỗi khi gặp khó khăn chúng em vẫn nhớ lời của cô: ‘Dũng mãnh tiến lên’, còn khi đạt được thành công lại nghĩ đến câu ‘Con đường phía trước rất dài’, khi bị lừa dối thì nghĩ đến câu ‘Chịu thiệt là phúc’, nó giúp chúng em tăng thêm tín tâm gấp trăm lần.“
Tôi đã nói với các em rằng đó là những điều tôi học được từ người thầy của tôi, Ngài Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công. Tôi chân thành cảm ơn các em đã tổ chức chuyến đi đến thăm tôi. Những ai không thể đến thì gọi điện thoại và nhờ các bạn thay mặt tặng hoa cho tôi. Tôi nói với tất cả rằng tôi rất cảm kích, nhưng trong thâm tâm tôi biết mục đích thực sự của chuyến đi này là muốn được minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công. Vì vậy, tôi đã ngồi nói với các em về Pháp Luân Công và giúp tất cả thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Làm chủ nhiệm một lớp cá biệt
Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Là giáo viên của một trường tiểu học, tôi sẵn sàng nhận bất kỳ sự phân công nào từ cấp trên. Mùa xuân năm đó, ban giám hiệu nhà trường họp và quyết định giao cho tôi làm chủ nhiệm một lớp gồm các “học sinh cá biệt”. Họ đều e ngại khi hỏi tôi nhưng tôi đã đồng ý không một chút do dự. Tôi nói với họ rằng nếu tôi làm tốt thì họ nên cảm ơn Pháp Luân Công.
Ban giám hiệu nhà trường đã đánh giá cao thiện chí của tôi. Hiệu trưởng trường thậm chí còn đích thân đưa tôi đi nhận lớp.
Mặc dù lớp có trên 50 học sinh nhưng tôi đã không thể chọn em nào làm lớp trưởng. Cả lớp đều không hợp tác.
Sư phụ Lý giảng:
“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân).
Tôi đã dẫn cả lớp ra sân trường và yêu cầu từng em một hét thật to lên. Căn cứ vào âm thanh và âm lượng, tôi chọn ra một em làm cán bộ thể chất. Tôi dành tuần tiếp theo để huấn luyện đội hình đi thẳng hàng, không lâu sau đó, cả lớp đã có thể đi nghiêm trang như quân đội. Một số giáo viên đã giơ ngón cái lên hoặc vỗ tay khi chúng tôi đi ngang qua.
Tôi chọn ra các ứng viên để bầu vào ban cán sự lớp. Tôi làm theo phương pháp mà Sư phụ chọn phụ đạo viên; tôi không nhìn vào thành tích học tập, mà chỉ xem các em có coi trọng lẽ phải không, có tinh thần trách nhiệm không, đối xử với người khác có công bằng không. Cách làm cũng là bầu phiếu dân chủ.
Sau đó tôi giúp các em xây dựng mục tiêu học tập phù hợp mà có thể khuyến khích các em bắt kịp và dần dần tự tin hơn. Lớp học rất nhanh chóng đã hình thành một môi trường học tập tốt. Hành vi của các học sinh cũng đã được cải thiện và điểm số cũng được nâng lên.
Tiếp theo, tôi đến thăm hỏi gia đình các em và thuyết phục những học sinh trốn học quay trở lại lớp học. Thậm chí tôi không bận tâm xem chúng sẽ mang lại rắc rối hay phiền toái cho tôi ra sao. Tôi chỉ sợ chúng mất đi giai đoạn thời gian học hành quý báu này. Chỉ sau một tháng, lớp học trở nên có kỷ luật nghiêm túc, trật tự với sự ngưỡng mộ từ các lớp khác. Kết quả được cải thiện và các em đều cố gắng học hành. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ cho tất cả chúng tôi.
Là học viên Pháp Luân Công, chúng ta luôn đứng từ góc độ của người khác mà xem xét. Tôi đã làm chủ nhiệm lớp trong 2 năm rưỡi và luôn thể hiện lòng tốt và sự quan tâm của một học viên Pháp Luân Công. Tôi coi các em như chính những đứa con của mình. Tôi mang cho chúng bánh trung thu, trứng gà luộc vào các dịp lễ, với những em có hoàn cảnh khó khăn tôi sẽ đưa đi ăn trưa để chúng không bị mệt mỏi do thiếu dinh dưỡng sẽ khó theo kịp các bạn. Nếu có em nào gặp hoàn cảnh khó khăn, tôi động viên tất cả lớp quan tâm và giúp đỡ bằng mọi cách có thể.
Tôi dạy các em tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. Tôi dùng những điểm tốt mà tôi có được từ tu luyện Pháp Luân Công và cách mà tôi đã áp dụng để trở thành một người tốt để tác động lên những đứa trẻ cá biệt này. Kết quả là những đứa trẻ đã học tập rất tốt và trở nên tự tin hơn.
Giúp đỡ một giáo viên mới
Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi đã đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho công lý. Tôi đã bị bắt và đưa đến trại lao động cưỡng bức. Sau khi tôi được thả, trường không cho tôi phụ trách lớp nữa và họ cũng đã thay một giáo viên mới.
Giáo viên mới làm việc rất chăm chỉ nhưng không áp dụng theo các nguyên lý của Pháp Luân Công để hướng dẫn các em. Cô ấy rất nghiêm khắc và thường trừng phạt chúng. Cả lớp rất phản cảm với cô và một số đã tìm gặp thầy hiệu trưởng đòi thay cô giáo.
Các em học sinh đã cử ban cán bộ lớp đến gặp mời tôi quay lại dạy. Tôi nói với chúng rằng tôi không được phép dạy chúng nữa vì Pháp Luân Công đang bị bức hại một cách bất công. Tôi sử dụng các nguyên lý của Pháp Luân Công để giải thích cho chúng là cần tôn trọng cô giáo mới. Tôi khuyến khích chúng học tập chăm chỉ và đạt điểm tốt hơn để cho cô ấy thấy rằng các em có thể làm được nếu các em muốn làm.
Tôi giảng giải cho chúng: “Nếu các em đẩy cô ấy ra khỏi lớp, làm thế nào cô ấy có thể dạy ở trường này trong tương lai đây? Cô ấy chỉ mới chuyển đến trường này và chưa có nhiều kinh nghiệm. Cô ấy đã dành hầu hết thời gian cho lớp chúng ta. Thậm chí cô ấy phải đem theo đứa con của mình, đứa bé phải ngủ vạ vật ở lớp học, bị lạnh và không thoải mái chút nào.
Cuối cùng chúng đã đồng ý học cùng cô giáo mới. Một số em đã rất xúc động và khóc khi nghe những lời giảng giải của tôi. Người giáo viên đó có thể không bao giờ biết được những gì Pháp Luân Công đã làm cho cô ấy.
Hưởng lợi từ tu luyện
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công tôi bị thấp khớp nặng. Chân của tôi bị đau nhức quanh năm khiến tôi không thể ngủ được. Tôi luôn cảm thấy lạnh và phải mặc quần áo dài ngay cả trong những ngày hè nắng nóng. Theo thời gian bệnh tình của tôi càng nặng hơn đến mức đôi chân trông cũng biến dạng.
Tôi cũng bị đau lưng nghiệm trọng, lệch đĩa đệm thắt lưng. Tôi phải cúi gập người 90 độ để đỡ đau. Nếu tôi nằm xuống tôi không thể tự đứng dậy được. Tôi cũng bị tiêu chảy mãn tính nên thân thể rất gầy gò.
Năm 1995, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tất cả bệnh tật của tôi đã không cánh mà bay, không cần đến thuốc men. Trong khi tôi đang luyện bài công pháp số 2, từ hai đầu gối của tôi thoát ra một luồng khí lạnh. Khi tôi luyện tĩnh công đả tọa, từ phía sau lưng tôi thoát ra một luồng khí lạnh. Tôi bị tiêu chảy ra máu trong hai ngày và sau đó đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
Bây giờ trông tôi còn trẻ hơn cả trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Thêm nữa, tôi có sức khoẻ tốt, trở nên lạc quan và suy nghĩ tích cực. Tu luyện Pháp Luân Công đã mang đến lợi ích cho tôi và nhiều người khác. Đó thực sự là một con đường chân chính để trở về với ngôi nhà thực sự của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/17/337747.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/14/160324.html
Đăng ngày 20-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.