Bài viết của Từ Thanh, đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 20-8-2016] Tháng 9 năm 2008, khi tôi vừa mới từ nơi công tác lâu ngày trở về thì con trai nói cho tôi biết rằng trong lúc tôi không có nhà, chồng tôi đã đưa một người phụ nữ cùng một cô con gái nhỏ đến nhà ở một tháng, bởi vì tôi sắp trở về nên cô ta mới chuyển đi. Tôi nghe xong thực sự vừa tức vừa giận lại đau khổ, nhìn lên bức tường trong phòng thấy con trai đã gảy vỡ lớp trát tường, đó là vì con trai nhớ tôi mà lại sợ cha của nó nên mới làm như vậy, tâm tôi như bị dao cắt, đau khổ rơi lệ. Nhưng tôi biết rõ, tôi có Đại Pháp, có Sư phụ vĩ đại dạy tôi làm người tốt, tinh thần của tôi không thể suy sụp, tôi phải kiên cường đối mặt.
Chồng tôi đối mặt với chất vấn của tôi không có lời gì để nói, nhưng anh ấy không cải biến, có khi anh ấy mới chỉ nghe một cuộc điện thoại liền nhấc chân bước đi, đôi khi vài ngày không trở về nhà. Tôi không hề gây sự ầm ĩ, chăm sóc con trai nhỏ, lặng yên xem giảng Pháp của Sư phụ. Khi chồng về nhà, cho dù là rất trễ, tôi vẫn pha nước rửa chân rồi rửa chân cho chồng. Làm đồ ăn ngon cho chồng ăn. Có khi chân chồng đau, tôi dùng gậy nhỏ đấm chân cho chồng. Một lần, chồng đang ngủ, tôi đọc được một tin nhắn trên điện thoại của chồng, nội dung khiến tôi không thể chịu nổi. Tôi biết đó là cô gái kia gửi cho chồng tôi, trong nội tâm vô cùng khó chịu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Tôi nghĩ, trong Pháp Sư phụ dạy phải hướng nội tìm, gặp mâu thuẫn cần phải tìm thiếu sót của mình. Như vậy tôi có cái gì không đạt? Tìm như vậy tôi thấy rất nhiều chỗ thiếu sót: tôi không thích làm nội trợ, không thích sạch sẽ, không muốn bị người khác nói, xem thường chồng, luôn bới móc lỗi của chồng. Chồng tôi có điểm mạnh của anh ấy: thích sạch sẽ, nói chuyện không gây tổn hại cho người khác, thích giúp đỡ người khác, chịu khó, có thể chịu khổ, yêu gia đình…
Vì vậy tôi hạ quyết tâm cải biến bản thân, bắt đầu thu dọn nhà cửa, lau chùi kỹ càng, sắp xếp đồ đạc gọn gàng. Khi bố chồng phải phẫu thuật, tôi ngày đêm túc trực bên cạnh, đấm lưng cho bố chồng, dọn phân, dọn nước tiểu, bố chồng tôi cảm động khóc mãi. Khi gia đình em gái, em trai chồng có việc cần giúp đỡ, tôi không hề do dự hễ gọi liền đến, tận tâm tận lực. Tôi nỗ lực cải biến bản thân.
Một hôm, khi cả nhà chúng tôi cùng các anh chị đang làm đại thọ tám mươi tuổi cho cha tôi, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cô gái kia gọi cho chồng tôi. Tôi tránh người thân, đi đến nhà ăn ở đằng xa, tôi gọi điện thoại lại cho cô ấy. Tôi thiện ý nói: Tin nhắn mà cô gửi cho anh ấy tôi đã xem qua, tôi không giận cô. Một mình cô nuôi con nhỏ không dễ dàng, đều là phụ nữ, tôi có thể hiểu cô. Tôi cho rằng mối quan hệ giữa cô và anh ấy là như nhà cô có đèn bị hỏng, anh ấy giúp cô sửa lại, chính là mối quan hệ kiểu như thế. Cô gặp khó khăn tôi cũng có thể giúp cô, ví dụ như lần trước đứa con nhỏ của cô bị đau răng, cô ở bên ngoài, tôi đã dẫn đi gặp bác sĩ, về sau tôi bảo anh ấy nói cho cô biết. Cô làm công vào mùa đông không có áo bông, tôi đem áo bông của tôi cho cô, bởi vì tôi cảm thấy cô sống cũng rất không dễ dàng. Việc cô đi con đường của mình không đúng, thì đã đều qua rồi, cô biết tín ngưỡng của tôi, cho nên tôi vẫn luôn bao dung cô. Tôi hy vọng cô hạnh phúc, nhưng cô cần phải đi cho chính con đường của mình thì mới có thể hạnh phúc. Cô ấy có chút xấu hổ. Tôi biết rằng cô ấy đã tiếp thu. Về sau, cô ấy dọn đi nơi khác.
Đêm giao thừa năm nay, chồng tôi uống rượu xong liền khóc, trước mặt mọi người trong gia đình anh ấy nói rằng có lỗi với tôi, anh ấy muốn đền bù cho tôi. Tôi cũng đã rơi lệ, chính là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu gia đình tôi, là Pháp Luân Đại Pháp đã sinh ra tôi, khiến cho tôi có thể dũng cảm đối mặt với ma nạn trong cuộc sống.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/20/333183.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/14/158778.html
Đăng ngày 1-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.